Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Vợ Trong Thế Giới Quỷ Dị

Chương 8: Trường cấp ba Quỷ Quái

« Chương TrướcChương Tiếp »
Có lẽ vì Tạ Vân Hoài quá nghiêm túc, nghiêm túc đến mức không giống một con quái vật có thể nổi điên biến dị bất cứ lúc nào, mà giống một học sinh mọt sách say mê với sách vở hơn.

Trong thế đạo hiện nay, liền làm quỷ đều phải có kỹ năng diễn xuất đỉnh cao như vậy ư?

Tần Phù An chăm chú nhìn chằm chằm vào sườn mặt thanh tú của ngồi cùng bàn mà chìm trong suy tư.

Tạ Vân Hoài cố nhịn thật lâu, nhưng ánh mắt trắng ra kia vẫn cứ hướng về phía cậu, không hề chếch đi một chút nào.

Vì thế, khi thầy giáo bị các bạn học kì quái làm phiền, Tạ Vân Hoài cau mày trừng mắt về phía người ngồi bên cạnh.

Nhưng không ngờ lại đυ.ng phải đôi mắt xanh lá nhạt sáng ngời của người kia.

Tạ Vân Hoài phải thừa nhận rằng, đôi mắt đó thực sự rất xinh đẹp.

Cậu ta thậm chí còn có một ý nghĩ kỳ lạ là muốn đào đôi mắt đó ra, chế tác thành một viên đá quý quý giá và lưu giữ chúng.

Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, anh ta đã loại bỏ ý nghĩ kỳ quái này. Rốt cuộc chủ nhân của đôi mắt đẹp đó, ở trong lòng cậu ấn tượng đã rớt xuống giá trị âm nông nổi.

Ghét ai ghét cả đường đi lối về, đôi mắt đẹp của Tần Phù An cũng trở nên kém hấp dẫn hơn.

Tần Phù An bị người ngồi cùng bàn nhìn trừng mắt đến tỉnh táo lại.

Anh chớp chớp mắt, hơi nghi ngờ tại sao mình lại cảm nhận được một luồng sát khí.

Không tìm thấy nguồn gốc của sát khí, Nam Trúc và Á Khắc cũng đã ngồi xuống, và thầy giáo quái vật lại bắt đầu giảng về những bài toán tương tự. Vì vậy, Tần Phù An cũng tập trung hơn.

Anh không còn tự hỏi tại sao một con quỷ lại cần kỹ năng diễn xuất cao như vậy nữa, ánh mắt trống rỗng, mà thành thật mà giữ lễ phép nghe xong bài giảng nhàm chán này như đang trong cõi thần tiên.

Khi tiếng chuông báo hiệu hết giờ vang lên, thầy Trương cố ý nhìn chằm chằm những học sinh chưa hoàn thành bài tập, ánh mắt ông ta âm trầm và mang theo một chút không cam lòng: "Nếu tiết sau các em còn chưa làm xong bài tập, lúc mọi người đang học, các em sẽ phải đi ra đứng ở ngoài hành lang."

Những học sinh bị thầy nhìn đều không có tâm trạng trả lời, ai nấy cúi đầu viết bài một cách chăm chú, cố gắng tận dụng từng giây phút nghỉ ngơi.

Nhưng ngay sau đó, họ nghe thấy một thông báo phát ra từ loa trên bảng đen:

"Các em học sinh, bây giờ là giờ ra chơi. Hôm nay, thầy hiệu trưởng, vị giáo sư đáng kính của chúng ta, sẽ có một buổi nói chuyện ngắn. Các em hãy nhanh chóng ra sân thể dục tập trung trong vòng ba phút. Những ai đến muộn sẽ bị ghi tên lại để trừ thành tích thường ngày và điểm của lớp ác---."

Giọng nói của một cô gái vang lên, âm thanh sâu kín xa xôi, hơi rè và đứt quãng, nghe như một bản radio cũ kỹ từ thế kĩ trước bị mắc kẹt.

Mặc dù những câu trước đó cô ta nói đều rất cách nghiêm túc, nhưng ở câu cuối, giọng điệu khoa trương của cô ta lại không thể che giấu được sự vui sướиɠ độc ác.

Ngay sau khi thông báo vang lên, các học sinh trong lớp đã nhanh chóng đứng dậy và chuẩn bị ra ngoài.

Nam Trúc, Á Khắc và những người chơi khác, vẻ mặt cũng tái nhợt mà xám như trò tàn, cũng không thể không đứng dậy đi theo đám đông ra ngoài.

Nhưng...

" Trò chơi này thật ác ý thật đúng là chỗ nào cũng có a." Tần Phù An nhìn thầy Trương đang dùng thân hình béo u chắn kín cửa lớp, cuối cùng cũng hiểu tại sao tiết học thứ hai lại dễ dàng lừa gặt qua đi như vậy, và tại sao thầy ta lại không thể hiện sự ghê tởm đáng sợ như giáo viên đầu tiên.

Bởi vì thầy ta căn bản không nghĩ rằng học sinh lớp 12 (A4) sẽ sống sót đến tiết học thứ ba.

"Gặp được tình huống thê này, các cậu sẽ làm sao?" Tần Phù An tự quen thuộc mà kéo tay áo của người ngồi cùng bàn.

Tạ Vân Hoài, vốn đang tức giận mà hơi thở lượn nhịp vì bị làm phiền, lại một lần nữa bị đánh vỡ dị biến. Cậu ta hít một hơi thật sâu, rút tay áo ra khỏi tay của người nào đó, quay đầu lại, mặt không biểu tình mà nhìn Tần Phù An, nói:

"Không ra được, thì chết." Năm chữ ngắn gọn, nhưng lại bị cậu nói mang sự nghiêm nghị mà sát khí.

Tuy nhiên, Tần Phù An lại nghe như thế nào cũng cảm thấy thằng nhóc này đang quang minh chính đại mà nguyền rủa anh.

Cậu ta không nhịn được cười lớn, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của người ngồi cùng bàn, Tần Phù An đột ngột nói to: "Các bạn học, có thể cho tôi một vị trí không."

Cả lớp im phăng phắc.
« Chương TrướcChương Tiếp »