Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Vợ Trong Thế Giới Quỷ Dị

Chương 7: Trường cấp ba Quỷ Quái

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nên dùng cách gì để có hiệu quả nhất mà phá vỡ tiết học này đây?

Nam Trúc chợt nhớ lại mười phút cuối cùng của tiết học trước. Âm thanh không ngừng nhấm nuốt suốt tận mười phút. Cảnh tượng nuốt chửng từng chút một vẫn còn in sâu trong tâm trí nàng. Nhưng bây giờ, trên ba cái bỏ trống chỗ ngồi những vết máu tanh nồng và xương cốt dư lại đã biến mất không dấu vết.

Một ý nghĩ lạnh lẽo chạy qua người nàng, cả người không kiểm soát được mà run lên. Cuối cùng, nàng cũng nhận ra mối nguy hiểm thực sự đằng sau trò chơi này.

Cái gọi là một bước sai, từng bước sai. Bọn họ vì đã lãng phí thời gian tìm kiếm quy luật trong tiết học đầu tiên, ngược lại đã rơi vào một cái bẫy vô hình sâu hơn, một cái bẫy đòi hỏi những hy sinh khủng khϊếp. Không hoàn thành bài tập, vì thế số lượng bài tập cần chép sẽ tăng lên gấp mười lần. Mà để tranh thủ được đủ thời gian, cách đơn giản và hiệu quả nhất chính là... hy sinh đồng đội.

Chỉ cần đút giáo viên ăn no rồi, toàn bộ thời gian của tiết học đó có thể được sử dụng để chép xong bài tập.

Không chỉ vậy, thủ đoạn này còn có thể khiến giáo viên không có thời gian giảng bài, không có càng nhiều nội dung bài tập. Cho nên thậm chí có thể nhẹ nhàng bỏ qua luôn bài tập về nhà ở tiết tiếp theo.

Quá thâm độc!

Đó là suy nghĩ đầu tiên của Nam Trúc.

Ngay sau đó, nàng lại cảm ơn người đã nhắc nhở mình kịp thời. May mắn, chính mình còn có thời gian để suy nghĩ, mà không phải mọi người cho nhau phòng bị, hãm hại tàn khốc ngay từ đầu.

Trong lúc suy nghĩ, Nam Trúc vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy những dòng chat của người xem nhanh chóng lướt qua màn hình.

[Chủ bá chủ bá, thằng nhóc Á Khắc kia trông ngon lành quá, ngươi đem nó đút cho thầy giáo của các ngươi đi, ta tặng cho ngươi mười cái huyết sắc ánh trăng]

[Chủ bá mau làm đi, nếu là đem thầy giáo đút no nê, tôi cũng tặng một cái siêu cấp ánh trăng.]

1 huyết sắc ánh trăng = 100 tích phân.

1 siêu cấp ánh trăng = 500 tích phân.

Mà mỗi phó bảng cửa hàng trò chơi sức mua của tích phân đều rất mạnh, 1 tích phân là có thể mua được vật phẩm hữu ích như bánh mì, nước,... Với 100 điểm, người chơi có thể mua được rất nhiều đạo cụ Bạch Sắc dùng một lần. Lời đề nghị của khán giả thực sự rất hấp dẫn.

Ngay cả Nam Trúc, cộng cả hai vòng phó bản tân thủ, cũng mới chỉ tích lũy được chưa đến 500 tích phân. Điều này có nghĩa là nếu làm theo lời khán giả, chỉ trong một tiết học, nàng không chỉ có thể giải quyết được vấn đề khó khăn trước mắt mà còn trở nên giàu có trong chớp mắt.

Tuy nhiên, Nam Trúc chỉ lướt qua những dòng chat đầy những lời dụ dỗ ác ý.

Cô không quan tâm đến những bình luận sau đó ôn ào kêu thất vọng và unfollow.

Nam Trúc giơ tay trong lớp học. Người thầy béo ú trên bục giảng híp mắt nhìn cô và ra hiệu cho cô đứng dậy.

"Thưa thầy, thầy có thể giải thích kỹ hơn về bài vừa rồi được không ạ?" Nam Trúc lấy hết can đảm đối mặt với ông thầy đáng sợ, dưới khuôn mặt ngày càng âm u của nó, giọng thanh thúy mà nói: "Thưa thầy Trương, tuy rằng em biết đáp án rồi, nhưng em vẫn muốn nghe thầy giảng lại những bài có dạng tương tự. Như vậy, nếu thi đại học mà lỡ gặp phải đề bài có dạng giống thế, em chắc chắn sẽ không làm thầy mất mặt đâu ạ."

Nàng tạm thời chưa nghĩ ra cách nào hiệu quả hơn để phá vỡ tiết học này, và lo lắng rằng những người chơi khác cũng sẽ bị những bình luận dụ dỗ đó mà làm bậy bạ. Vì vậy, cô nàng đành căng thẳng đứng lên, mạo hiểm đưa ra cái tương đối bình thường đề nghị.

Đa số những người chơi sống sót đến vòng thứ hai, thứ ba đều không phải là kẻ ngốc. Vì thế, khi nhận ra ý định của Nam Trúc, Á Khắc cũng giơ tay lên và nói một tràng lời khen ngợi dành cho thầy giáo, ví dụ như anh ta rất thích các bài giảng của thầy, hoặc thầy Trương là người thầy có năng lực giỏi nhất trong tất cả các thầy cô mà anh từng gặp...

Tần Phù An cảm thấy đám người chơi này thật thú vị.

Nói không chừng Á Khắc lại nịnh nọt vài câu, một nửa thời gian của tiết học liền như thế mà trôi qua.

Tuy nhiên, vẫn còn một số ít người chơi đối với hiện trạng chậm chạp mà ngu ngốc. Họ không những không trân trọng khoảng thời gian mà Nam Trúc và Á Khắc cố gắng tranh thủ được mà còn ngồi đó với vẻ mặt ngớ ngẩn, không biết phải làm gì.

Đúng vậy, đang nói chính là cái người chơi mới đó.

Cây bút thon dài xoay vài vòng vô vị trên đầu ngón tay của Tần Phù An, anh nghiêng đầu đi dùng tay trái nâng cằm, quan sát đánh giá người ngồi cùng bàn.

Mọi người đều mặc đồng phục học sinh, cũng có khuôn mặt cũng bình thường không có gì nổi bật, nhưng không hiểu sao, khi người ngồi cùng bàn cúi đầu viết chữ, Tần Phù An lại cảm nhận được một sự ngoan ngoãn lạ thường phát ra từ người nọ.
« Chương TrướcChương Tiếp »