Chương 4: Trường cấp ba Quỷ Quái

Chưa kịp hết tiếng chuông vào học, một bóng người đồ sộ đã xuất hiện ở cửa lớp. Thầy giáo béo ú, cao lớn đến nỗi gần như lấp kín cả cửa. Ông ta chen lấn, xô đẩy một lúc lâu mới vào được lớp, khiến cả lớp trở nên chật chội.

Những học sinh đang tìm kiếm manh mối đều hoảng hốt trở về chỗ ngồi, ngồi ngay ngắn chờ đợi tiết học bắt đầu.

Lúc này, có người tinh ý phát hiện ra tất cả các bạn học sinh đều nắm lấy bài kiểm tra. Họ như bị dội một gáo nước lạnh, hoảng sợ mà vội vàng cầm bút lên và bắt đầu điền đáp án một cách lung tung.

Một số người khác thì không để ý, nhưng Nam Trúc đã chủ động nâng bài kiểm tra lên để nhắc nhở mọi người.

Ngay sau đó, thầy giáo béo ú chậm rãi bước lên bục giảng. Ông ta yêu cầu các học sinh nộp bài kiểm tra để chấm.

"Thầy Trương rất nghiêm khắc, để tôi giúp anh nộp bài nhé." Tần Phù An chưa kịp đứng dậy thì bạn cùng bàn đã giơ tay lấy bài kiểm tra của cậu và mang lên nộp cho thầy. Cậu ta mỉm cười cảm ơn Tần Phù An.

Tần Phù An nhìn theo bóng lưng của bạn cùng bàn đang đi lên bục giảng, rồi quan sát những học sinh khác đang vất vả làm bài.

Bài kiểm tra rất ngắn, nhưng những học sinh không chú ý đến bảng đen sẽ rất khó để hoàn thành đúng thời gian.

Sau khi các bài kiểm tra được thu lại, lớp học lại trở nên yên tĩnh.

Giờ đây, tiếng bút sột soạt trên giấy là âm thanh duy nhất vang lên trong phòng.

Từ bục giảng, thầy giáo với đôi mắt bị da thịt đè ép chỉ còn mỗi một cái khe sắc bén mà nhìn về phía các học sinh.

Giọng nói của ông ta uy nghiêm không hợp với vẻ bề ngoài.

"Ai chưa nộp bài kiểm tra, đứng lên."

Thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc đó. Tiếng viết sột soạt đột ngột dừng lại. Sau đó, như trong mọi lớp học bình thường, tất cả các học sinh đồng loạt đều quay đầu lại nhìn xem mấy người còn chưa đứng lên.

Cử chỉ của họ quá đồng đều, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng xương cổ kêu răng rắc. Còn có đôi mắt trống rỗng kia đang chăm chú nhìn vào mấy người họ, như thể đang chọn người mà nuốt vào. Không khí trong lớp học trở nên căng thẳng, quỷ quái và đáng sợ.

"Còn không đứng lên, chờ tôi điểm danh à?" Giọng thầy giáo đột ngột cao lên, pha lẫn một chút sự cấp thiết và khát khao.

Ngay khi thầy giáo định gọi tên, Nam Trúc là người đầu tiên đứng lên.

Cô là dẫn đầu ẩn hình của nhóm người chơi, những người chơi khác thấy vậy, ngắn ngủi do dự rồi cũng đành phải mặt xanh mét mà đứng lên.

Nam Trúc cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhìn thấy khuôn mặt thầy giáo đột nhiên âm trầm đen kịt. Cô biết mình đã may mắn thoát khỏi một lần, trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút, cô thành thật xin lỗi thầy giáo: "Thưa thầy, tiết học trước em bị đau bụng nên đi vệ sinh lâu quá, chưa kịp làm bài. Em hứa sẽ không tái phạm nữa, mong thầy tha lỗi cho em."

Đằng sau Nam Trúc, Tần Phù An khéo léo che chắn để thầy giáo không nhìn thấy góc bàn của mình. Anh viết một đoạn ngắn trên giấy rồi lặng lẽ đưa cho bạn cùng bàn.

Không ngờ Tần Phù An lại dám truyền tờ giấy nhỏ ngay khi thầy giáo đang tức giận như vậy, bạn cùng bàn tỏ ra ngạc nhiên. Ánh mắt trống rỗng của cậu ta bỗng nhiên có chút sinh động, trông cậu ta giống một người sống bình thường hơn so với những học sinh khác.

Bạn cùng bàn nhìn Tần Phù An với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa cảnh giác. Tần Phù An thì làm như không có chuyện gì xảy ra, không những không thu tờ giấy lại mà còn cố tình đẩy nó về phía bạn cùng bàn.

Tờ giấy rơi đúng vào vị trí khớp xương của cổ tay bạn nam. Cậu ta im lặng một lát, giống như một học sinh bị bắt nạt đang cố gắng kìm nén cơn tức giận. Sau đó, chịu đựng sự sợ hãi đối với thầy giáo mà cầm lấy tờ giấy và đọc nội dung.

Giây sau, câu ta nhắm mắt lại, như thể đã nhìn thấy một điều gì đó khó thể giải thích mà không tin nổi vào mắt mình!

Trên tờ giấy viết: "Tên cậu là gì?"

Chữ viết rất đẹp, mạnh mẽ và tràn đầy tự tin. Mỗi nét chữ đều thể hiện sự tao nhã và phóng khoáng.

Nhìn kiểu gì cũng khiến người ta cảm thấy tức giận.

Bạn cùng bàn:"…".