Trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh, giờ thể dục giữa giờ cuối cùng cũng kết thúc.
Nhưng những người chơi vẫn không được phép lơi lỏng. Tần Phù An đưa mắt nhìn theo những bóng người loạng choạng chạy về phía phòng học, ánh mắt lướt qua bóng dáng mảnh khảnh lẫn trong đám đông kia, rồi dừng lại trên đường chạy nhựa nhuốm máu. Sau một thoáng suy tư, anh bước chân về một hướng khác.
Phòng học lớp 12A4.
Ngước mắt nhìn lên, vẫn là cảnh tượng tất cả học sinh cặm cụi đau khổ viết bài. Trên bàn của mỗi người đều có thêm một tờ đề thi trắng đen. Không ai nói chuyện, không ai ngẩng đầu nhìn quanh. Họ cứ như những con rối bị dây thừng buộc chặt cổ, im lặng, chết lặng điền vào từng chỗ trống trên bài thi.
Thi thoảng, có người gặp phải những câu hỏi hóc búa không thể giải đáp được. Đôi mắt họ trong nháy mắt sẽ đỏ ngầu, sưng lên vì sung huyết. Sự phẫn nộ, bất an cùng nỗi thống khổ dồn nén như một chất xúc tác mạnh mẽ nhất, khiến họ trong vòng một phút ngắn ngủi biến thành những con quái vật mất hết lý trí. Nhưng dù đã hóa thành quái vật, chúng vẫn tuyệt vọng, điên cuồng cào cấu cây bút lên tờ đề thi rồi viết nguệch ngoạc lung tung.
Bạn cùng bàn của Nam Trúc chính là một trong những con quỷ dị biến do không làm được bài thi. May mắn là, những con quỷ này sẽ không tấn công bạn học của mình, mà chỉ vô vọng vẽ vời lung tung trên tờ đề thi đã bị xé nát, thi thoảng lại phát ra những tiếng gầm gừ tuyệt vọng từ cổ họng. Chúng đã không còn nói được tiếng người nữa rồi.
Điều khiến Nam Trúc càng cảm thấy may mắn hơn nữa là, trước khi trò chơi bắt đầu, ở cửa hàng trong phó bản, cô đã không tiếc tích phân, mà ưu tiên mua 5 lọ "Thuốc nhỏ mắt Minh Mục Thanh Tâm" và 5 cây "Bút ký tên Ký Họa Tốc Ký" theo gợi ý của phó bản.
Lúc trước ở sân thể dục, người chơi đã chết kia đoán không sai, Nam Trúc quả thật có đạo cụ có thể làm giảm thị lực của anh ta. Nhưng đáng tiếc, anh ta đã quá nóng vội và sợ hãi, nên trước khi Nam Trúc kịp lấy thuốc nhỏ mắt ra, anh ta đã phải trả giá bằng mạng sống của mình.
Trở lại phòng học, Nam Trúc đưa một lọ thuốc nhỏ mắt trong tay cho người chơi mới có thị lực bị tước đoạt nghiêm trọng nhất, cô gái đó tên Triệu Giai Duyệt.
Còn những người khác, Nam Trúc không phải thánh mẫu, những người chơi khác cũng không phải là người mới hoàn toàn không có bất kỳ tích phân nào như Triệu Giai Duyệt. Nếu ngay từ đầu họ vì lý do nào đó mà không mua thuốc nhỏ mắt, thì lúc này cũng chỉ có thể trách bản thân mình trước đó.
Triệu Giai Duyệt ngửa đầu nhỏ thứ chất lỏng mát lạnh, dịu nhẹ vào mắt. Sau khi nhắm mắt rồi mở ra, thị lực đã bị cướp đoạt trước đó của cô lại một lần nữa trở nên rõ ràng.
"...Cảm ơn." Cô nàng cảm kích nói lời cảm tạ với Nam Trúc. Trong không gian tĩnh lặng đến lạ thường của phòng học, cô khẽ hứa: "Nếu tôi có thể sống sót, sau này nhất định sẽ báo đáp cô!"
Đối với những lời hứa hẹn kiểu này, Nam Trúc luôn luôn chỉ nghe cho qua. Cô nhanh chóng làm xong bài tập bằng bút ký tên, sau đó đưa mắt nhìn quanh phòng học, cuối cùng dừng lại ở chỗ trống duy nhất.
Chỗ ngồi của học sinh đã chết trước đó, trong giờ thể dục đã lặng lẽ biến mất. Hiện tại trong toàn bộ phòng học, chỉ còn chỗ của Tần Phù An là trống không.
Nam Trúc ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trên bảng đen, còn hai phút nữa là vào học.
Cô buông bút, đứng dậy đi đến bàn Bạch Tùng đang mải miết viết, lấy ra một cây bút ký tên đưa cho cậu ta.
Bạch Tùng vừa nhận lấy đã hiểu ngay công dụng của cây bút này. Cậu ta vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, nhưng chưa kịp nói lời cảm ơn thì đã nghe Nam Trúc khách sáo hỏi: "Mượn cậu chút thời gian nhé. Cậu ngồi hàng sau, lúc trước có để ý học sinh ngồi trước cậu không? Chính là nam sinh mắt xanh lục ấy. Nếu tôi đoán không nhầm, cậu ta chắc cũng là người chơi."