Chương 10: Trường cấp ba Quỷ Quái

Bị lôi kéo chạy vội vàng đến nỗi miệng đầy gió, chờ đến khi dừng lại, việc đầu tiên Tạ Vân Hoài làm là ném tay Tần Phù An ra.

Tần Phù An chẳng thèm để ý, buông tay ra một cách tự nhiên, rồi ngẩng đầu quay mặt đi quan sát sân trường này.

Một sân trường bình thường, đầy ắp học sinh. Trên đài cao, các lãnh đạo đang đứng thành nhóm, cạnh đó là một lá cờ to lớn, kỳ lạ, có màu đỏ tươi gần như thành âm u đen nhánh.

Tần Phù An ngửa đầu nhìn lên lá cờ âm u ấy đang mãnh liệt mà đung đưa theo gió, trên đó là một hình vẽ kỳ quái, được nhuộm đỏ bằng thứ gì đó giống như máu người.

Không thể diễn tả bằng lời, không thể nhìn thẳng quá hai giây, mắt và não như bị xé nát, nước mắt không tựu giác tuôn ra không ngừng.

Đó là kết luận mà Tần Phù An rút ra được sau khi quan sát các người chơi khác.

Dù sao anh chỉ là liếc mắt qua, có vài người chơi khác lại sau khi nhìn tới cái cờ kia, như bị mê hoặc rồi hút hồn, không thể rời mắt. Phải nhờ Nam Trúc và Á Khắc mạnh bạo can thiệp, họ mới thoát khỏi sự mê hoặc đó.

"Trên lá cờ kia là vẽ cái gì vậy?" Bạch Tùng ôm lấy mắt, che lại đôi mắt như có kim đâm vào đau nhức. Cảm giác như chảy ra không phải là nước mắt, mà là từ trong hố mắt chảy ra máu tươi.

Sau khi buông tay ra, tình hình lại không đẹp đẹp mà càng trở nên tồi tệ hơn. Bạch Tùng run rẩy, đưa tay lên trước mặt quơ quơ, hoảng hốt nói: "Sao lại thế này? Tại sao mọi thứ mà tôi xem lại trở nên mờ mờ ảo ảo như vậy?"

Không chỉ có hắn, chỉ trong vòng nửa phút, những người chơi khác cũng rơi vào tình trạng tương tự.

Thị lực của họ như bị cướp mất hơn một nửa.

Chỉ gần một lần nhìn chăm chú vào lá cờ đó, ngắn ngũi chưa đầy năm giây.

Tần Phù An đều thấy được tất cả sự hoảng loạn của mọi người, nhưng không hề có ý định giúp đỡ hay chia sẻ gì.

Dù Nam Trúc đưa tờ giấy cho anh xem, Tần Phù An cũng chỉ liếc mắt qua một cái, lạnh lùng ngăn cản bước chân tiến lên của cô nàng.

Ba phút trôi qua, trên sân thể dục, những học sinh đứng im như những bóng ma gầy gò, mắt trừng trừng trống trống trước sau như một nhìn về phía trước. Khi nghe danh sách những người đến muộn được đọc lên, tất cả đều quay đầu lại nhìn về phía cửa ra vào của sân thể dục.

Tại đó, đứng một nhóm học sinh chết lặng cũng giống như bọn họ trước kia, nhưng vào lúc này, khi tên của họ được gọi lên. Trong cả sân thể dục, từ thầy cô, học sinh cho đến lãnh đạo, đều như lạc vào một không gian kỳ quái, mọi thứ trở nên khác thường lạ lùng.

Những học sinh vốn gầy gò, nhỏ bé đột nhiên trở nên to lớn một cách đáng sợ. Đôi mắt trừng trừng, vô hồn trước đó giờ đây ánh lên vẻ tham lam và điên cuồng. Chúng rít lên những tiếng gầm ghè khát khao, và bộ đồng phục trắng xanh giờ đây dưới ánh mặt trời lại nhuốm lên đầy những vệt máu đỏ tươi.

Trong khi đó, các giáo viên và lãnh đạo trên bục cao cũng trải qua những biến đổi kỳ lạ, thậm chí còn trở nên quái dị hơn. Tuy nhiên, thay vì tấn công những học sinh đến muộn, chúng lại hướng về phía các giáo viên chủ nhiệm lao đi, trong lúc các giáo viên bị tra tấn mà vô lên gặm cắn như những con thú hoang thỏa thích ăn uống no nê.

Toàn trường, ngoài các người chơi, chỉ còn lại hiệu trưởng ăn mặc chỉnh tề đứng trên bục cao, dáng vẻ vẫn còn khá ổn.

Ông ta mỉm cười quan sát mọi thứ diễn ra dưới sân trường, rồi nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảnh khắc này. Tiếng vang thỏa mãn quỷ dị đầu mê hoặc của ông ta theo radio vang vọng khắp trường: "Các em học sinh, hãy ghi nhớ khẩu hiệu của Trường cấp ba Quỷ Quái chúng ta. Hãy tuân thủ quy định của trường, tuần hoàn nội quy lớp học, dùng tâm để học tập, dùng cả tính mạng để thi đại học. Đây chính là lý do duy nhất mà Trường cấp ba Quỷ Quái của chúng ta có thể duy trì tỷ lệ đỗ đại học 100%."

“Những đứa trẻ hư dám vi phạm quy định của trường, giống như những kẻ bây giờ, sẽ trở thành chất dinh dưỡng nuôi dưỡng sự phát triển của những học sinh ưu tú khác hướng về tương lai tưới sáng.”

“Thành tích, mới là tấm vé duy nhất để ra vào thế giới của Trường cấp ba Quỷ Quái.”

" Trường cấp ba Quỷ Quái sẽ vĩnh viễn không bao giờ có học sinh kém!”

Giọng nói trầm ấm, diễn thuyết đầy cảm xúc mãng liệt ấy vang vọng khắp trường, khiến những học sinh trên người máu thịt lẫn lộn và các giáo viên miệng đầm đìa máu tươi đều mỉm cười gật đầu tán đồng. Trong đám đông ấy, các người chơi lại dưới sự đối lập mà trở nên lạc lõng như khác loài.