Chương 43

Liễu gia.

Hương Cẩm Lan bước vào Vân Du Các.

“Bên Diệp gia thế nào rồi?” Liễu Diễm Tư hỏi.

“Diệp phu nhân đã đỡ hơn nhiều nhưng vẫn còn đang hôn mê, chắc vì quá sốc với việc mất tích của con trai. Mà tình hình hiện giờ thế nào rồi? Chàng có tin tức gì về hai đứa chưa?” Hương Cẩm Lan nói, giọng nói không giấu nổi có phần mệt mỏi.

“Vẫn chưa có gì.” Y nói.

“Vậy phải làm sao? Chẳng nhẽ hơn mấy trăm người của chàng không thể tìm ra được hai đứa nhỏ!?” Hương Cẩm Lan trực tiếp bùng nổ.

Nguyệt Nhi của nàng mà có mệnh hệ gì thì không biết nàng sẽ phải sống sao nữa.

Sẽ không đâu…Nguyệt Nhi sẽ không có chuyện gì hết.

Hương Cẩm Lan đau lòng nghĩ.

Liễu Diễm Tư đi đến định đỡ nàng thì bị đẩy ra.

Hương Cẩm Lan nói: “Ta không sao.” Rồi xoay người trở rời đi.

Nhạn Uyên Các.

Nàng lặng lẽ ngồi xuống chiếc xích đu mà Liễu Nguyệt thường ngồi.

Tiểu Dã đã đi theo đám người của Thư Kính để tìm Nguyệt Nhi từ mấy ngày trước. Nơi này giờ trống trải vô cùng, chỉ có tiếng chim hót mới khiến cho nó có chút sức sống.

Hương Cẩm Lan chống đỡ hết nổi, lập tức suy sụp.

Nàng đã không khóc, không cho phép mình trở nên yêu đuối, cố gắng gượng suốt mấy ngày qua. Hi vọng Nguyệt Nhi có thể trở về với nàng.

Nhưng giờ nàng chịu hết nổi rồi.

Những giọt nước mắt mang theo tâm sự nặng trĩu thi nhau rơi xuống thảm cỏ xanh mướt. Hương Cẩm Lan gục xuống khóc, khuôn mặt xinh đẹp vùi trong bàn tay, nàng như cầu xin mà nói: “Nguyệt Nhi, làm ơn, cầu xin con, mau trở về với ta đi.”



“Mấy ngày trôi qua rồi?”

“Theo ta nghĩ thì đã được một tuần rồi.” Diệp Chi Lăng nói.

“Thật ư!? Sao chưa ai tìm ra chúng ta vậy?”

Liễu Nguyệt chán nản nói.

“Không biết mọi người giờ ở nhà như thế nào?”

“Ta lo mẹ ta sẽ đổ bệnh mất.” Diệp Chi Lăng nói.

Mấy ngày trước không hiểu vì lí do gì mà sau khi ngủ dậy thì cả năm người bọn cô đã được chuyển sang một nơi mới.

Có vẻ như đây là “trại” trong lời bọn Nghiên Tức nói.

Khả Trạch đã từng nói cho bọn cô biết rằng phạm vi một trăm dặm đổ về đây đều nằm trong quyền kiểm soát của bọn chúng, vì thế nên khả năng trốn thoát được là rất thấp.

“Cái nhà bé tẹo trước đã không thoát ra được thì giờ phải làm sao đây? Chưa kể suốt ngày ở với bốn bức tường thì đâu thể xác định đây rốt cuộc là chỗ quái nào được.” Liễu Nguyệt dựa tường nói.

“Cũng đúng.” Diệp Chi Lăng thở dài.

“Tay chân bị chói chặt, bên ngoài thì có người canh gác nghiêm ngặt. Cứ mỗi canh giờ lại có người tuần tra đi qua một lần. Thử nghĩ xem đám người bắt cóc chúng ta có một thế lực hùng hậu như thế nào.” Y nói.

“Chắc phải ngang ngửa với Liễu gia ta.” Liễu Nguyệt nói.

“Ngươi có nhớ lần trước bọn chúng có bảo là bên trên ra lệnh tìm chúng ta, chúng còn nói rằng kẻ đứng đầu chính là kẻ thù không đội trời chung với cha ta không?”

Diệp Chi Lăng gật gật đầu.

“Châu Quốc này được làm chia bốn vùng, và mỗi vùng được quản lí bởi một thế lực ngầm khác nhau, ngươi có biết không?”

“Trong truyện có nhắc đến.” Diệp Chi Lăng nói.

“Liễu Diễm Tư nắm giữ khu vực trong hoàng thành, ba phía đông tây nam còn lại là của ai?” Liễu Nguyệt hỏi.

“Sao ta nhớ được, vả lại cũng không thấy có nhắc đến trong nguyên tác. Hình như bọn họ chưa bao giờ xuất hiện cả. Kì lạ thật, việc Liễu Nguyệt bị bắt cóc cũng đâu có trong cốt truyện?”

“Cốt truyện vốn đã thay đổi kể từ khi chúng ta xuyên vào rồi.” Cô nói.

“Ừ ha, nhưng cũng không nên bị bắt cóc thế này chứ.” Diệp Chi Lăng nói.

“Hai ngươi đang nói chuyện gì vậy?” Tiểu Khả lại gần hỏi.

“Không có gì đâu.” Liễu Nguyệt nói.

“Đúng rồi! Lần trước ta có nhắc với cậu về chuyện của Tiểu ca ca hoa mẫu đơn đó.” Nàng nói.

“Lại nữa rồi.” Lam Hiền nói.

“Ta biết hắn, hắn hiện tại đang là người của ta.” Cô không chút do dự nói thẳng.

Giờ nếu muốn biết thêm về quá khứ của nam chính thì phải tự thân vận động thôi.

Tiểu Khả lập tức đứng hình. Lam Hiền cùng A Hinh đang nằm dưỡng thương cũng bất ngờ không kém.

“A Nguyệt, à không…A Nhất đừng lừa ta. Sao có thể trùng hợp vậy được?” Giọng Tiểu Khả run run.

“Là thật sao?” A Hinh ngồi dậy nhìn cô.

“A Hinh, cẩn thận vết thương.” Lam Hiền nói.

“Khăn lụa vàng thêu hoa mẫu đơn. Tóc dày, khá mềm.” Liễu Nguyệt nói.

Tiểu Khả như có chút buồn tủi nói: “Y chưa bao giờ cho ta chạm vào tóc.”

Liễu Nguyệt: “…”

“Thôi được, thế có phải năm nay hắn mười ba tuổi không?”

“Đúng.” Lam Hiền nói.

Ban nãy Tiểu Khả không có nhắc đến tuổi của y, vậy xem ra Liễu Nguyệt thực sự biết đến người đó.

Lam Hi thầm nghĩ.

Nếu y suy ra được thì không lí nào A Hinh không đoán ra. Nàng nhíu mày nhìn cô.

Tiểu Khả như không che giấu nổi vui mừng hỏi: “Hiện giờ y đang ở đâu vậy? Có khỏe không? Y còn nhớ đến ta không?...”

“Tiểu Khả, hỏi lần lượt thôi.” A Hinh nói.

“Vâng.” Nàng nói.

“Sống tốt lắm, nếu có thể thoát ra ngoài thì ta sẽ cho ba người đến gặp hắn, được chứ?” Liễu Nguyệt nói.

“Thật tốt!!!” Tiểu Khả cười rộ lên, lộ ra hai má núm đồng tiền.

“Giờ có thoát ra khỏi đây để về gặp được không mới là quan trọng.” Diệp Chi Lăng nói.

Cạch!

“Tất cả đứng lên xếp hàng đi ra ngoài.”

Một tên lạ mặt nói.

“!!!”