Sáng hôm sau Tiêu Dã được đưa tới Hồng Cử bằng xe ngựa.
Liễu Nguyệt cũng đã kéo dài thời hạn ở nhà được thêm một tuần.
Khả Dĩnh đã từng tới Liễu gia để thăm cô, nhưng lại được người ở đó nói rằng không tiện gặp, Hương Cẩm Lan có phân phó với bọn họ rằng lần sau y đến nữa thì bảo nàng không có nhà, nếu không có sự cho phép của nàng thì không được để ai thăm Liễu Nguyệt.
Khả Dĩnh tới hai lần đều không thể gặp được Liễu Nguyệt, nhưng sau đó y lại nhận được thư hồi đáp của Hương Cẩm Lan, hứa rằng sẽ đưa Liễu Nguyệt tới trường sớm nhất có thể.
Nhưng với tấm lòng thương trò như mẹ hiền thương con của y, Khả Dĩnh đã hồi đáp lại rằng sức khỏe là quý hơn cả, nên bảo Liễu Nguyệt cứ ở nhà dưỡng bệnh, đến khi nào khỏi hẳn thì hẵng đi học.
Hương Cẩm Lan cảm thấy có lỗi không thôi, nhưng Liễu Nguyệt lại chẳng cảm thấy gì.
Vậy là cô đã trốn học được gần một tháng, chính xác là hai mươi bảy ngày.
Và đến ngày thứ hai mươi tám thì Liễu Nguyệt bắt buộc phải tới trường. Hương Cẩm Lan quyết không cho cô ở nhà thêm ngày nào nữa.
Tới Hồng Cử, Liễu Nguyệt không đến chỗ Tiêu Dã ngay mà về kí túc xá, gần một tháng không có ở đây, không biết người bạn cùng phòng ‘tốt tính’ Thẩm Hi của cô có làm gì mờ ám không.
Thẩm Hi đang ngủ thì nghe thấy tiếng cửa phòng mình bật mở, nàng choàng tỉnh dậy vớ lấy quyển sách để phòng thân. Ai ngờ người bước vào lại là Liễu Nguyệt.
Dọa chết ta rồi.
Liễu Nguyệt không biết mình đã làm cho đối phương một phen hú hồn, vẫn cợt nhả nói: “Chăm học thế, ngủ vẫn còn cầm sách à?”
Thẩm Hi: “…”
Nhìn qua thì cũng không thấy có gì khác thường, Liễu Nguyệt sau đó ngồi nghe Thẩm Hi luyên thuyên về mấy chuyện đang được bàn tán gần đây trong trường.
Tới giờ, Liễu Nguyệt bước vào lớp trước sự ngỡ ngàng của các bạn học. Thế là cả đám đã gần như xúm lại nhiệt tình hỏi han làm cô đau hết cả đầu.
Khả Dĩnh thấy cô thì cũng chỉ khẽ gật đầu.
Vào giờ ra chơi thì Nhật Hy có qua hỏi Liễu Nguyệt rằng cô có cần y giảng lại mấy bài mà cô đã nghỉ gần một tháng qua không.
Liễu Nguyệt cũng phải đứng hình vì sự tốt bụng này, nhưng rồi cô xua tay nói: “Đa tạ ý tốt của huynh nhưng không cần đâu, có giảng lại thì ta cũng không hiểu gì.”
Nhật Hy cười nói: “Thế thì thôi vậy.”
Phòng y tế.
“Chân ngươi đỡ hơn chưa?” Liễu Nguyệt chăm chú nhìn chân Tiêu Dã, thỉnh thoảng lại tò mò chọc nhẹ vào nó.
Tiêu Dã đang đọc sách cũng không sao tập trung được, vì nhìn cô thế nào cũng giống một con mèo nhỏ đang tò mò vờn qua vờn lại chân hắn.
Thình thịch!
“Sao thế?” Liễu Nguyệt ngước lên nhìn Tiêu Dã.
“Không…không có gì ạ.” Tiêu Dã che miệng khẽ nói.
Liễu Nguyệt cũng không nghĩ nhiều tiếp tục nghịch chân hắn.
...
Ngày tháo băng đã tới.
Từng lớp băng cuối cùng được tháo ra cùng với lớp bột thuốc mà Hương Cẩm Lan đặc biệt điều chế.
“Thử cử động chân xem nào.” Hứa Vi Vi nói.
Tiêu Dã làm theo lời nàng, thử để chân đung đưa.
“Không tệ, phục hồi khá nhanh. Trong khoảng thời gian tới phải tránh vận động hay va chạm mạnh, nếu không sẽ ảnh hưởng đến quá trình phục hồi.”
“Vâng.”
Hứa Vi Vi dặn dò một chút rồi rời đi.
“Mấy tháng tới không được phép luyện kiếm nữa.” Liễu Nguyệt nói.
“Dạ?”
“Đừng tưởng ta không biết ngươi mỗi sáng đều dậy sớm ra ngoài sân kí túc xá luyện kiếm hơn một canh giờ.” Dừng một chút rồi cô cảnh cáo nói: “Ngươi mà không nghe lời là ta giận đó.”
Giận cũng đáng yêu như vậy.
Tiêu Dã khẽ cười, nhận thấy ánh mắt của cô đang nhìn mình, hắn liền sửa lại tâm trạng rồi ủ dột nói: “Vâng.”
...----------------...