Chương 190

“Vương gia, là ta có lỗi trước, người đừng khiến bọn họ khó xử.” Ngọc Dao Dao nấp sau lưng Hàn Quân thút thít nói, nước mắt trực trào rơi.

Hàn Quân nghe vậy ánh mắt thoáng nhu hoà, nhẹ nhàng gạt đi nước mắt của nàng ta, nói: “Đừng sợ, có ta ở đây rồi không kẻ nào dám bắt nạt muội đâu. Người của ta không bao giờ sai, cho dù có sai ta cũng bắt nó thành đúng.”

Tiêu Dã: “…”

Liễu Nguyệt: “…”

Bá đạo thế này, mẹ nó đúng chỉ có nam chính mới thốt ra được câu này.

Liễu Nguyệt nghĩ.

Mặt dày.

Không biết xấu hổ.

Bốn từ đó như muốn hiện rõ trên gương mặt của Tiêu Dã khi chứng kiến cuộc đối thoại vừa xong.

Nhưng cho dù có đổi lại là hắn, khi thấy nữ nhân của mình bị như vậy thì hắn cũng sẽ đứng ra bảo vệ cô vô điều kiện thôi.

Tiêu Dã lén nhìn Liễu Nguyệt, thấy được sắc mặt cô vẫn lãnh đạm như cũ, thậm chí còn tỏ ra chút ghét bỏ.

Phải rồi, cô ghét mấy kẻ yếu đuối. Có lẽ hai tên này đã được liệt vào danh sách đen rồi.

Hắn cười nhẹ, nghĩ.

“Ngươi đứng được không? Chân có bị sao không?”

Liễu Nguyệt nghe thấy câu hỏi quan tâm của Tiêu Dã thì thoáng nhìn tới phần chân váy bị tô canh đổ vào ướt một mảng của mình, không nói một lời đã lấy tay kéo lên.

Tiêu Dã mở to hai mắt đầy kinh ngạc với hành động nhanh tới bất ngờ của cô. Chưa đợi Liễu Nguyệt quay ra nói với hắn tình hình của đôi chân thì một giây trước khi nó chưa bị vén lên quá cao hắn đã tóm lấy tay Liễu Nguyệt, ánh mắt nghiêm trọng thấy rõ nhìn thẳng vào cô.

Lời còn chưa thoát ra khỏi miệng thì tay đã bị ép buông ra, Liễu Nguyệt có chút không thể nào tưởng nổi nhìn hắn, một lời cũng không dám thốt lên.

Tuy không muốn thừa nhận nhưng cảm giác đáng sợ vừa rồi ra sao?

Cô mà lại cảm thấy sợ hãi trước Tiêu Dã hắn.

Nực cười.

Không thể nào.

Liễu Nguyệt lắc đầu, như muốn mớ suy nghĩ linh tinh đó mau chóng biến mất.

“Giờ mới để ý kĩ, nữ nhân của Cửu điện hạ có phải là Liễu nhị tiểu thư Liễu gia không?” Hàn Quân cất giọng hỏi.

Tiêu Dã có chút vui tai khi nghe được câu “nữ nhân của Cửu điện hạ”, sắc mặt hoà hoãn, đáp: “Phải.”

“Ồ.” Hàn Quân khẽ nhướn mày, sự hứng thú trong đôi mắt thấy rõ. “Vậy Liễu nhị tiểu thư đây không biết đã định giải quyết chuyện bên Từ Liêm gia thế nào chưa? Có thể nói cho ta biết không?”

Liễu Nguyệt cảnh giác hỏi: “Sao lại hỏi ta?”

Khoé miệng khẽ cong, Hàn Quân nở nụ cười chế giễu, nói: “Chỉ là bổn vương có chút tò mò, muốn xem xem các ngươi định xoay sở thế nào thôi.”

“Chẳng nhẽ Hàn vương đây có liên quan tới vụ lần này sao?” Liễu Nguyệt lạnh giọng hỏi.

Hàn Quân: “Nếu ta nói có thì cô định làm gì ta?”

“Nguyên nhân là gì?” Liễu Nguyệt mặc kệ kẻ đang đứng trước mặt mình là một vương gia có thể hô mưa gọi gió, việc cô quan tâm nhất bây giờ chỉ có đáp án của câu hỏi này mà thôi.

Cả Liễu gia và Từ Liêm gia chưa từng chung đυ.ng với kẻ này, lí do gì khiến y phải ra tay.

Liễu Nguyệt cảm thấy khó hiểu vô cùng, chỉ đành chờ đối phương mở miệng nói ra nguyên do.

“Vậy thì nhờ Liễu tiểu thư đây trở về hỏi Từ Liêm Dương nhà các ngươi xem đã làm gì. Tin bổn vương, câu trả lời của gã sẽ không khiến các ngươi thất vọng đâu.” Hàn Quân nói.

Liễu Nguyệt thoáng nhíu mày sau khi nghe được cái tên, cô thậm chí còn chẳng biết sự tồn tại của tên này.

Lúc này bỗng Hàn Quân quay lưng, không nói một lời kéo Ngọc Dao Dao đi.

Tiêu Dã trừng lớn con mắt, tên Hàn vương đó nghĩ mọi chuyện xong dễ thế sao?

Như đoán được suy nghĩ của hắn, Liễu Nguyệt đưa tay ra chặn Tiêu Dã, nói: “Tên đó vừa cung cấp thông tin cho ta, coi như hoà rồi. Không cần đôi co đâu.”

Dứt lời Liễu Nguyệt bất ngờ bị bế lên. Ánh mắt cô ngạc nhiên ngay sau đó nhìn Tiêu Dã.

Sắc mặt của hắn vẫn như cũ, nhàn nhạt không rõ cảm xúc. Duy chỉ có thanh âm trong lời nói dịu dàng rất nhiều: “Chân ngươi bị đau, bây giờ ta đưa ngươi về bôi thuốc, nếu để lại sẹo thì xấu lắm.”

Liễu Nguyệt nghe xong cũng mặc cho hắn bế, bất lực nói: “Dù sao có phải gãy chân đâu, tự ta đi cũng được.”



Tiêu Dã: “…”

Đôi chân trắng nõn không tì vết, trắng tới phát sáng làm chói cả mắt hắn ấy vậy mà lại xuất hiện một vệt ửng đỏ chẳng chút hợp mắt nào trên chân. Chính là do tô canh chết tiệt ban nãy đổ lên, Liễu Nguyệt đương nhiên bị bỏng, cơ mà cũng không đến nỗi quá nặng.

Nhưng cô lại bình tĩnh tới lạ, canh nóng như vậy đương nhiên khi bị đổ lên sẽ phải rất đau, nhưng một tiếng Liễu Nguyệt cũng lười kêu lên, trực tiếp xem nhẹ thương thế của mình. Chỉ đến khi Tiêu Dã vén phần chân lên để bôi thuốc thì mới phát hiện ra.

Hắn sau đó cằn nhằn cô nửa ngày, vừa tự trách bản thân khi quá coi thường sức chịu đựng của cô, vừa trách Liễu Nguyệt vậy mà chính bản thân mình cũng không biết coi trọng.

Mẹ nó, rốt cuộc năm năm không có hắn cô sống kiểu gì vậy chứ.

Tiêu Dã đen mặt, nghĩ.

Luồng khí u ám hướng thẳng về phía Liễu Nguyệt khiến cô lạnh cả gáy, chân cũng chẳng dám bước xuống ghế. Chỉ đành cho người gọi Lưu Ly tới.

“Tiểu thư, người gọi ta.” Lưu Ly gõ cửa rồi tiến vào phòng, thấy được cảnh Liễu Nguyệt đang ngoan ngoãn ngồi đọc sách bên giường, Tiêu Dã thì ngồi gọt trái cây cho cô. Trước một màn như vậy, một chút bất ngờ cũng không thể khiến sắc mặt nàng dao động. Lưu Ly bài bản cúi người, nói: “Cửu vương gia.”

Tiêu Dã mắt không buồn liếc phất tay với nàng, tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu cho công cuộc vỗ béo Liễu Nguyệt của mình.

Liễu Nguyệt ngồi trên giường gập quyển sách trên tay lại, hướng ánh mắt về phía Lưu Ly, nói: “Ngươi có biết kẻ nào tên Từ Liêm Dương?”

“Thuộc hạ không biết thưa tiểu thư, nhưng theo suy đoán thì có vẻ là họ hàng với bên nhà phu quân của đại tiểu thư.”

“Chín phần mười thì đúng là vậy.” Liễu Nguyệt gật đầu nói, “Lưu Ly, ta muốn ngươi điều tra xem cái tên Từ Liêm Dương là ai. Tới tìm được gã rồi thì không cần nói gì cả, cho người tẩn cho một trận, ừm để ta xem nào, ngươi đem theo tầm mười tên đi.”

“…”

“…Rõ.”

“Sau đó hỏi xem gã đã làm gì mạo phạm tới Hàn vương, biết được nguyên do rồi thì…”

“Lưu Ly vẫn nghe thưa tiểu thư.”

“Cho đánh tiếp, mẹ nó đánh tới khi nào tên đó kêu cha gọi mẹ thì thôi. Mà cha mẹ gã có muốn vào can thì tuỳ ngươi xử lí, nhưng tuyệt đối không cho phép nhân nhượng, cho gã nằm giường nửa năm hay phế hai chân luôn cũng được. Bổn tiểu thư đứng ra lo liệu chuyện này, để xem nhà bên đó còn dám lấp liếʍ không, đúng là kiếm thêm chuyện để ta giải quyết mà.”

“Vâng, thuộc hạ lập tức đi ngay.”

“Ngươi đi đi.”