Chương 163

Một câu chuyện có thật được lên báo, phát hành ở Costa Rica (Một nước ở khu vực Trung Mỹ). Tháng 6 năm 1972, một người phụ nữ được chuyển đến bệnh viện Cedar Senai với một làn da trắng, nhợt nhạt. Trông như cô không hề có máu.

Thứ nhất, không chắc cô ấy là con người. Cô trông giống như một cái gì đó tương tự hình nộm. Nhưng lại có khả năng và sự linh hoạt của con người. Khuôn mặt của cô láng mịn và bóng loáng như được làm bằng nhựa hoặc gỗ, không có lông mày và được trang điểm rất đậm. Thứ hai, lúc nhập viện, có một con mèo trong miệng cô ta, nhìn rất không tự nhiên cho đến khi nó loang máu khắp nơi, trên cả quần áo. Sau đó, cô ta kéo nó ra khỏi miệng của mình, ném nó sang một bên và nằm xuống giường. Lúc này, chúng tôi đã đột nhập vào bệnh viện khi họ đã đưa cô tới phòng mổ và sát khuẩn trước khi chuẩn bị cho việc gây tê, cô ấy hoàn toàn bình tĩnh, không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào và hoàn toàn bất động. Bác sĩ nói rằng tốt nhất là nên giữ như vậy cho đến khi nhà chức trách đến và cô ấy đã không phản đối. Họ đã không nhận được bất cứ phản ứng gì từ cô ấy và hầu hết các nhân viên cảm thấy quá khó chịu để đối diện trực tiếp với cô, dù chỉ một giây. Các nhân viên cố gắng để giữ vững tình hình, cô ấy được bảo vệ nghiêm ngặt. Hai nhân viên luôn bên cạnh cô ta trong khi các bác sĩ nhóm họp hướng giải quyết.

Tôi nhìn vào phòng mổ và nhận ra cái gì đó khác thường từ các bác sĩ, họ đang làm một cái gì đó bất bình thường.

“Cô ấy đang mỉm cười”.

Bỗng một bác sĩ hét lên và nhảy ra xa. Cô đã mở miệng!, đột nhiên họ nhìn thấy một cái gì đó kỳ quái. Răng của cô ta không phải là răng con người, nó giống như những cây đinh, nhọn hoắt và dài ngoằng.

Một bác sĩ nhìn vào và hỏi cô ấy. “Cô đến từ địa ngục à?” Trong khi đó, cô vẫn hoàn toàn im lặng, và không còn cười.

Ca mổ bị gián đoạn khá lâu, an ninh được thắt chặt và các bệnh nhân đc sơ tán ra ngoài đề phòng tình huống xấu nhất. Cô ấy nằm đó và lắng nghe các bác sĩ bàn luận, cô bỗng ngồi bật dậy, hai hàm “răng” đánh vào nhau cập cập, cô tháo hết các ống tuyền trên tay, hơi thở gấp gáp, trong khi máy móc thì ngừng hoạt động.

Cô ta đứng dậy và quay mặt về phía bác sĩ, khuôn mặt của cô lộ rõ vẻ nguy hiểm. Qua tấm kính, tôi thấy rõ, đôi mắt các bác sĩ như nói lên rằng: Họ biết cuộc sống đã kết thúc vào lúc này.

Cô ta tiến lại gần và thì thầm vào tai vị bác sĩ chính.

“I…. am… “Dios”…” ("ta là chúa tể muôn loài.")

Đôi mắt vị bác sĩ đầy sợ hãi, không rời mắt khỏi mục tiêu, cô lặng lẽ ra sau đứng và chờ bảo vệ tới. Đôi mắt cô nhìn họ như nhìn một bữa tối ngon lành đã đc bày sẵn trên bàn.

Không phải nói gì nhiều về số phận của Ekip mổ. Họ biến mất vào miệng của cô ta. Sau đó, cô ấy phá cửa và biến mất sau cánh rừng sau bệnh viện.

Câu chuyện vừa liêu trai, vừa ám ảnh kinh dị này được lưu truyền rộng rãi khiến rất nhiều người ám ảnh sợ hãi. Còn các bác sĩ trong vụ việc đó, đã đặt tên cho người phụ nữ này là “La inexpresiva” (Ẩn số).

Câu chuyện này làm chấn động dư luận và đã đưa lên báo, liệu người phụ nữ đó còn xuất hiện nơi nào trên trái đất này. Hãy cận thận nhé!