Thiên Âm vươn vai đánh ngáp một cái, cảm giác chắc chắn hôm nay là một ngày không tệ. Cô ngồi bật dậy, chạy quanh hang nhện tập thể dục một lúc mới đến hồ nước rửa mặt. Sau đó đi gọi Bông Bông và Trứng Chiên tỉnh dậy, lùa chúng ra ngoài săn mồi, bản thân cũng đeo theo chiếc túi được làm từ tơ nhện ra ngoài.
Gần đây ăn thịt nhiều thật sự quá chán, đã vậy còn nhạt nhẽo cứng ngắc, Thiên Âm nghi ngờ chỉ cần cô nhai thêm mấy ngày, thì răng sẽ rụng hết không còn một mẫu mất.
Bắp Cải thấy cô ra ngoài cũng lăn tăn chạy theo, đi theo nó còn có Số 1, Số 3 và Số 4. Thiên Âm định bụng, bao giờ cô rảnh thì sẽ đặt tên cho ba đứa còn lại, dù sao cũng không thể lúc nào cũng 1,3,4 được, nghe chả ra làm sao. Nhưng phải lúc nào cô rảnh mới được.
Được rồi, nói thật ra thì cả ngày chỉ có đi lòng vòng, ăn với ngủ, Thiên Âm cũng chẳng bận rộn mấy, lý do duy nhất cũng chỉ vì cô lười thôi. Dù sao thì khi có hứng, làm việc gì cũng hay ho hơn mà.
Vì đám khói đen lúc trước, nên thực vật xung quanh hang nhện không có mấy loại sinh trưởng được, có chăng cũng chỉ là một số ít cây lá hình dạng quái dị nào đó mà cô không biết tên.
Ra khỏi hang nhện, đi thêm khoảng chừng năm mươi mét là đến vách đá, lại men theo lưng sườn đi thẳng lên chính là chỗ mà lúc trước đám Liệm Khiết đem Thiên Âm đến. Đám Chút Chút xếp hàng dài theo sau lưng cô, theo thứ tự lần lượt là Bắp Cải – Số Một – Ba – Bốn. Nhìn từ xa trông không khác gà mẹ dẫn theo đàn gà con là bao, nhưng đáng tiếc, thứ cô dẫn theo là nhện.
Thiên Âm đi được một lúc liền dừng lại quan sát, từ lúc cô đến đây, tính ra cũng đã được gần ba tháng. Ba tháng nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nhưng số chuyện trải qua là không hề ít.
Thiên Âm để đám Chút Chút đi vòng quanh tìm ít hoa quả ăn được, còn bản thân cũng chọn đại một hướng, rồi đi quanh tìm kím. Đám Chút Chút tuy nhỏ nhưng lực công kích lại không hề ít, cứ nhìn vào lần trước cô bị chúng nó thay phiên phóng nước, bắn tơ liền biết.
Thiên Âm lấy ra con dao bên hông, đi được một đoạn liền rạch vào thân cây để làm dấu, dù sao phương hướng và thực vật ở đây có kết cấu rất lạ, cô cũng không tự tin là mình có thể chỉ dựa vào trí nhớ liền nhớ hết được đường đi. Bình thường đều là do Bông Bông dẫn đường, lần này Thiên Âm vì muốn tìm kím cảm giác mới mẻ, nên lựa chọn con đường chưa bao giờ đi qua.
Kể cũng lạ, từ lúc đến đây, thân thể cô dường như đã được cải thiện không ít, mặc dù ít khi luyện tập, nhưng có thể dễ dàng nhận ra, thể lực và sức lực đã sớm xa xa vượt qua trước kia. Sau khi Trứng Chiển nở ra, ngày ngày đều được ăn thịt động vật, cảm giác khỏe mạnh đó lại càng mãnh liệt hơn.
Là một fan chân chính của tiểu thuyết giả tưởng, lúc ở trái đất đã cày qua không ít tiên hiệp cùng võng du, xuyên không cả nhân thú cũng không hề bỏ qua. Nếu như nói theo lời trong truyện thì, đây là hiện tượng… đồng hóa?
Cô còn nhớ trước đây từng đọc qua một quyển tiểu thuyết, nhân vật xuyên không sau khi hấp thu động vật và thực vật ở nơi đây, cơ thể liền phát sinh biến hóa, trở nên thích ứng với thế giới đó. Nếu như nhớ không lầm, là dị thế giới, hắn còn có được phép thuật điều khiển nguyên tố bắn lửa chéo chéo nữa nha.
Nếu nơi này cũng giống như vậy, vậy nếu mỗi ngày cô ăn nhiều một chút thịt, chút rau, vậy có phải là cũng có thể… như đám báo hay hổ kia, thậm chí là Trứng Chiên, có thể phun lửa hay không a?
AAAA nghĩ thôi đã thấy vô cùng phấn khích, phấn khích rồi.
Đừng nói, lần trước nhìn đám hổ kia biến hình, còn có tên Phong Hóa nào đó bắn teo đá, mặc dù không nói ra, nhưng trong lòng Thiên Âm phải nói là ghen tị không thôi. Dựa vào đâu mà đám thú đó có thể bùm chéo hô biến, còn cô lại phải lạc đến đây chịu ức hϊếp chứ?
Mặc dù suy nghĩ này có chút vô lý, nhưng kệ a, phép thuật đó, hô biến bùm chéo, ai mà không thích chứ!
Mặc dù thích là vậy, nhưng Thiên Âm vẫn không quên nhiệm vụ hiện tại của bản thân, đè nén tâm trạng phấn khích trong lòng, cẩn thận đi về phía trước. Hôm nay nhất định phải tìm được quả hay cây nào đó. Dù sao cũng là thế giới có cỏ cây, chắc ra cũng phải có táo, ớt hay chanh gì chứ.
Nói đến đây lại đột nhiên nhớ về hủ muối lớn ở tộc Hổ. Thịt thú chỉ nướng lên không có gia vị thật sự là quá nhạt nhẽo, quá khó ăn. Cô cũng đã từng hỏi qua Bông Báo, nhưng đáng tiếc trong đầm lầy lại không có muối, cũng không biết tộc Hổ kím được từ đâu.
Thiên Âm không nhịn được đá mạnh một đám cỏ bên đường, ai oán. Nếu sớm biết có ngày hôm này, cô đã len lén trộm một ít cho vào balo rồi. Bây giờ cũng đâu đến mức phải khổ sở như vậy chứ. Cũng tại Tô Nhiên Linh, chính là cô ta, aaa, còn Thần Nữ gì đó, phụt lửa ngón tay? Chẳng qua là cái trò kỹ xảo ảo thuật cùng đạo cụ, cái thứ đó lúc nhỏ cô cũng từng chơi qua, nếu đoán không lầm thì lên shopee mua cũng mấy chục được vài cái a.
Uổng công cho đám Hổ kia gọi gì là Thú Thủ Hộ, còn biết phép thuật, chút trò vặt như vậy còn nhìn không ra, cười chết tôi!!!
Lúc này Thiên Âm vẫn còn chưa biết, mặc dù là Thú Thủ Hộ nhưng năng lực chủ yếu của bọn họ liên quan đến thể trạng hơn là những thứ ảo diệu bên ngoài như lửa hoặc nước.
Mà có thể điều khiển được lửa và nước, chỉ có Thần hoặc gần hơn với Thần chính là Rồng. Càng có thể nói, vì sao tộc Báo và Bông Bông lại sợ hãi Trứng Chiên đến vậy. Dù sao đó cũng là Rồng nha, một tồn tại đáng sợ cao quý khác chỉ đứng sau Thần, có cho bọn họ mười cái mạng cũng không dám chọc vị tổ tông này nổi giận.
Trái ngược với hoàn cảnh có vẻ bình yên lúc này của Thiên Âm, bên kia tộc Hổ lại bị bao trùm bởi một bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Từ đêm qua gặp phải quái vật xuất hiện gần lãnh địa, Bạch Phong liền ra lệnh nâng cao thủ hộ. Khu vực quanh tộc, nhất là gần bờ sông tối qua, cứ khoảng gần trăm mét, lại có ít nhất hai thú đực đứng canh, cả người cảnh giác, nếu như xuất hiện biến động, liền có thể lập tức tấn công bất cứ lúc nào.
Bạch Phong dẫn theo mấy người Diệp Lục đến đối diện dò xét, nhìn dưới đất có một ít dấu vết cỏ cây bị đạp nát, quả thật là nơi tối qua Bông Bông đã đứng. Mùi hương của quái vật vẫn còn lưu lại, hơi thở cường đại xen lẫn ít mùi máu tanh, hiển nhiên là loại đã từng ăn qua không ít nhân thú.
Bạch Phong lại đi xung quanh dò xét một lúc, mới lại đi đến bên cạnh Diệp Lục. Lúc này, Diệp Lục đang ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, tay để trước ngực làm thành thủ thế hình tròn (các ngón tay tương đương chụm vào nhau), xung quanh hắn tỏa ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt, mà cỏ cây quanh chỗ ngồi trong bán kính mười mét cũng đang phát ra loại sáng tương tự. Bọn chúng như cũng có sức sống, liên tục chuyển động lắc lư nhịp nhàng.
Chừng mười lăm phút sau, ánh sáng lam kia mới biến mất, đám cỏ cây cũng dần trở về trạng thái ban đầu, ảm đạm xuống dưới. Diệp Lục hít sâu đứng lên, hai mắt nhìn Bạch Phong, khóe miệng nhấp nháy không dấu được nỗi kinh hoàng.
“Là một con nhện mười hai mắt, cao ước chừng ít nhất cũng hơn mười mét, nó đến đây cũng không có bắt đi con thú nào, chỉ đứng một lúc rồi đi.”
Những thông tin này đều là Diệp Lục “nghe” đám cây cỏ xung quanh kể lại. Thông Tuệ - kỹ năng giao tiếp với thực vật và thú nhỏ có tu vi thấp, mặc dù không có năng lực công kích, nhưng hiển nhiên, là năng lực vô cùng hữu dụng để giám sát và tình báo.
Bạch Phong nghe vậy thì cau mày, con vật này chắc hẳn là ở đâu đó vừa chạy đến đây không lâu. Bởi vì với kích thước của nó, nếu như sống lâu ở đây, thì không lý nào bọn họ lại không biết.
Nên biết, loài nhện bình thường có từ hai đến tám mắt, tùy thuộc vào năng lực cũng như tu vi của chúng. Kích thước lớn nhất không quá một mét. Mà theo như Diệp Lục nói, quái vật tối qua có đến mười hai mắt, nếu tính theo mức độ tu luyện bình thường, mỗi một trăm năm sẽ có thêm một đôi mắt, vậy nếu khởi đầu nó có tám mắt, thì con vật này ít nhất đã sống trên bốn trăm năm.
Động vật bình thường không thể hóa nhân dạng, bốn trăm năm tu vi ít nhất cũng là cấp Vàng, tương đương với đẳng cấp hiện tại của Bạch Phong. Nhưng nếu lúc đầu, nó không phải tám mắt thì sao? Bạch Phong không dám tưởng tượng, nếu con vật này thật sự có ý định tấn công bọn họ, cho dù tộc Hổ số lượng đông đúc, cũng không tránh khỏi một trận lớn thương vong.
Nhưng lời nói kế tiếp của Diệp Lục, mới là chân chính làm Bạch Phong chấn động
- Theo như một số loại cây cao nói, thì trên lưng quái vật kia có chở theo một nhân dạng và một con vật khác.
- Một nhân dạng?
Hỏa Phách không nhịn được kinh hô ra tiếng. Nên biết, đám thú bọn họ, nhất là những thú cường đại xem trọng tôn nghiêm hơn cả mạng sống. Để một quái vật như thế tình nguyện chở đi, phải nói là thực lực của kẻ kia chắc chắn phải cao hơn nó, hơn nữa phải là cao hơn gấp nhiều lần, tuyệt đối. Bằng không cho dù có chết, bọn họ chắc chắn cũng không đồng ý trở thành nô dịch, tùy hắn sai bảo.
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Lục lúc này, chắc chắn hắn không hề nói đùa.
Diệp Lục gật đầu, lời tiếp theo, càng là kinh tủng đến mỗi người trong óc: “Từ hình thái có thể nhìn ra, nhân dạng kia, là một giống cái!”