Lai Hinh tìm đến một chỗ đất bằng phẳng, chống nạnh nhìn quả trứng to đùng dưới đất. Cô cau mày đưa tay xoa cằm. Quả trứng vừa nặng lại vừa trơn, không thể bắc giàn như nướng gà được. Ở đây lại không có nồi, niêu, xoong, chảo... cô cũng không thể đập ra rán ăn.
Lai Hinh cong tay gõ nhẹ vào quả trứng, ừm, rất đặc, lại đi vài vòng quanh nó. Đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng rất khả thi!
Lai Hinh đào một cái hố rộng bằng nửa quả trứng, không quá nông cũng không quá sâu. Cô nhặt đám củi khô sắp vào hố, sau đó tìm hai viên đá đánh lửa. Lúc định cho trứng lên hố, Lai Hinh chợt nhận ra, nếu như nướng trứng theo cách này thì cách vài phút lại phải lật trứng vài lần. Lúc bình thường thì không sao, nhưng đợi lát nửa nướng nóng lên rồi, làm sao có thể lật được?
Thế là Lai Hinh lại loay hoay vài vòng, từ miệng hố xuống phía dưới năm centimet, cô lại mở rộng ra xung quanh theo hình tròn. Có thể hình dung cái hố của Lai Hinh, nếu úp ngược lại thì không khác một cái nón lớn là bao.
Đặt quả trứng vào, lúc này thì cô có thể dùng một nhánh cây lớn, xoay trứng, đẩy trứng dễ dàng rồi. Mặc dù có chút tốn sức!
Bây giờ thì chỉ việc ngồi đợi trứng chín, đập vỏ, tách vỏ, cho vào mồm, nhai nhai. Nghĩ thôi cũng đã thấy vô cùng ngon nghẻ rồi.
Mười phút trôi qua, mười lăm phút trôi qua. Cảm giác có gì đó không đúng lắm, Lai Hinh sờ vỏ trứng. Lạnh, tại sao vẫn lạnh như vậy? Cô ghé mắt nhìn xuống khe hở bên dưới quả trứng.
Lửa đâu? Sao lại tắt rồi?
Cô đẩy quả trứng ra, cho thêm củi rồi đánh lại lửa. Nhưng khi vừa cho quả trứng lên, không quá mấy phút lửa lại lập tức tắt ngúm. Lai Hinh không cam lòng, thử lại mấy lần nhưng kết quả thật sự làm cô phải thất vọng. Rốt cuộc là sai ở đâu vậy? Củi không ướt, gió không lớn, lúc đặt trứng cũng còn chừa khoảng trống cho không khí lọt vào. Tại sao lại không thể cháy?
Lai Hinh giận thật sự. Cô dồn sức đánh đá lửa trên tay. Hôm nay cô nhất định phải ăn được quả trứng này.
Một cái đánh trượt, tia lửa bay ra không rơi xuống hố mà lại dây lên nhánh cây Lai Hinh dùng để chọt trứng bên cạnh. Nhánh cây lập tức bắt lửa cháy lớn, nhưng không quá năm giây, lửa lập tức bị hút đi, chạy tọt vào trong quả trứng.
Lai Hinh bị hình ảnh trước mắt làm cho ngẩn người, nhưng bất ngờ còn chưa dừng lại. Cô chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã bị một bóng đen lớn từ đâu đánh tới. Lai Hinh theo bản năng lộn ngược ra sau tránh đi. Đến khi nhìn lại thì quả trứng đã hoàn toàn mất tung. Thứ duy nhất còn lại là các nhánh cây bị đánh tan tác, và một đường trượt dài ngoằng trên đất.
Lai Hinh hít sâu một hơi, cố giữ cho bản thân bình tĩnh, lại hít một hơi, hít một hơi... không thể bình tĩnh được! Mẹ nó, dám vạch miệng bà cướp đồ, gϊếŧ!!!!
Con trăn lớn cuốn theo quả trứng trườn nhanh trên đất. Không ngờ hôm nay lại may mắn như vậy, tình cờ ra ngoài lại có thể bắt được bữa ăn lớn. Nó còn chưa từng thấy qua quả trứng nào to như vậy nha! Đây chắc chắn là trứng của thú biến hình bậc cao, sau khi ăn vào, chắc chắn nó cũng có thể lập tức tăng cấp, nếu may mắn thì không chừng còn có thể lập tức hóa hình. Chỉ là hơi xin lỗi giống cái kia, nhìn bộ dạng săn sóc, ủ ấm cho trứng như vậy thì chắc chắn đó là mẹ của quả trứng này rồi. Nhưng cơ hội lần này thật sự là vô cùng trân quý, hắn không thể bỏ lỡ. Đợi sau khi hóa hình thành công, hắn lại đến tìm cô bù đắp sau vậy.
Nghĩ đến một giống cái mang theo trứng lang thang trong rừng, xung quanh lại không hề có mùi của bất cứ giống đực nào, chắc chắn là giống cái bị bỏ rơi. Mặc dù không biết giống đực nào lại khốn nạn như vậy, có thể bỏ rơi giống cái trong lúc mang thai. Nhưng giống cái lang thang chịu khổ, chắc hẳn sẽ không từ chối hắn, như vậy Lục Lam hắn vừa được tăng cấp, vừa có được bạn đời. Nghĩ sao cũng thấy vô cùng may mắn, một ngày tốt lành ~
Con trăn vui sướиɠ đắm chìm trong mộng tưởng, không để ý đến phía sau đang bị một bóng người gắt gao bám sát.
Lai Hinh đáp lên một cành cây lớn, nghiến răng siết chặt côn trong tay, nhìn con rắn lớn xanh lè đang cuốn theo quả trứng yêu dấu trườn phía dưới. Phía trước cách đó không xa là một vách đá, lại nhìn lên cao chừng năm trăm mét, là một hang động lớn. Con rắn bò đến vách đá, lập tức ngẩng đầu trườn lên. Lai Hinh híp mắt nhìn quanh, sau khi xác định mục tiêu, lập tức bắn dây thép phóng tới. Cái cây vừa vặn đối diện với cửa hang rắn, cô nhếch mép, rút ra chiếc hộp trong túi quần, mở nắp. Đợi khi con rắn vừa bò đến cửa hang, Lai Hinh lập tức rút ra một viên, dùng sức ném mạnh.
Bom mini chuẩn xác đánh vào vách hang, oành oành nổ lớn. Con trăn chỉ cảm giác đột nhiên cả đầu choáng váng, sau đó lập tức mất thăng bằng, từ trên vách đá ngã xuống mặt đất. Nó nén đau ngẩng đầu nhìn về phía cửa hang, phát hiện cái hang lúc nảy vẫn còn nguyên vẹn bây giờ đã bị đất đá đổ xuống lấp mất. Nó nổi giận, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
Lai Hinh cầm côn đáp xuống, nhìn quả trứng vẫn đang bị con rắn gắt gao quấn lấy, cô thoáng thở phào nhẹn nhõm. Vừa rồi ném bom xong mới nghĩ đến, sợ lúc con rắn rơi xuống đánh rớt làm trứng vỡ, vậy thì cả ngày hôm nay cô làm nhiều như vậy liền thành công cốc rồi.
Lục Lam nhìn thân hình nhỏ nhắn. Đây chẳng phải là giống cái lúc nảy sao? Là cô phá hang của hắn? Lục Lam nổi giận. Lại nghĩ đến giống cái này vẫn là mẹ của quả trứng lớn kia, hắn đột nhiên có chút yếu thế. Cô đến là để đòi lại con sao? Nghe nói giống cái nào cũng đều rất để ý đến con cái, nó hết quay đầu nhìn quả trứng, rồi lại nhìn mặt Lai Hinh. Có vẻ như giống cái đang rất nổi giận rồi, nhưng hắn không thể bỏ qua cơ hội lần này.
Con rắn này to hơn cô tưởng, khác với lớp da xanh rêu trên thân, hai mắt của nó lại có màu cam nhạt, hai bên đầu đầy những vảy nhọn không ngừng chìa ra thụt vào, nhìn qua vô cùng đáng sợ. Bom nổ gần như vậy mà chỉ có thể làm nó choáng một chút, ngoài ra không có bất cứ vết thương nào, có thể thấy, da nó thật sự rất chắc. Đúng là đám thú ở dị giới, không thể xem thường!
Lai Hinh nắm chặt côn bằng hai tay. Nếu như trước mặt là một con gấu, thì cô đã sớm lao tới dùng côn quật nó. Nhưng đối thủ lần này lại là rắn, chỉ cần sơ suất một chút là sẽ bị cuốn lấy mất mạng. Lại nhìn mồm to và cái lưỡi dài ngoằng, ai biết được con rắn này có độc hay không.
Còn đang suy nghĩ không biết phải tấn công từ đâu, thì con rắn đã nhổm cao người, từ trên cao nhìn xuống như chuẩn bị công kích. Các giác quan lập tức căng chặt, Lai Hinh bước một chân ra sau, hạ thấp người thủ thế, sẵn sàng lăn đi bất cứ lúc nào. Ngay lúc cô còn tưởng con rắn sẽ táp một cú thật mạnh về phía mình, thì nó chỉ cúi đầu ngẩng lên hai cái, rồi nhanh chóng xoay người trườn mất.
Gì... Gì vậy? Chạy sao?
Lục Lam vận hết tốc lực. Suy đi nghĩ lại, nó đã cướp trứng của người ta, cũng không thể lại làm người ta bị thương. Hơn nữa đối phương lại còn là giống cái chân yếu tay mềm, nếu hắn tấn công, vậy thì không phải là quá đáng xấu hổ rồi sao? Tốt nhất là nhanh chóng chạy thật xa, cách xa giống cái, chỉ cần cô không đuổi theo được thì sẽ sớm bỏ cuộc, qua một thời gian thì sẽ quên đi thôi.
Nếu Lai Hinh biết được suy nghĩ lúc này của Lục Lam chắc chắn sẽ ném cho hắn một bãi nước bọt. Chị đây thuộc hàng thù dai, thù ba trăm năm vẫn nhớ rõ như ngày đầu!