Vị trí tòa nhà nơi Tô Khốn ở hơi xa, nó nằm tít phía tây cạnh tường vây của khu dân cư, đi thẳng về phía trước năm mươi mét dọc theo con đường nhỏ gần bức tường là cổng nhỏ phía nam của khu dân cư. Ông cụ gác cổng ở đó luôn kê một chiếc ghế gấp nhỏ ngồi dưới bóng cây trước cửa phòng thường trực, rồi chọc cười cháu trai nhỏ của mình.
Vào mùa này, để tránh nhiệt độ cao những nhân viên văn phòng ra ngoài càng lúc càng sớm hơn, cũng có rất ít người sẵn sàng về nhà ăn cơm dưới ánh mặt trời vào giữa trưa. Mà thời điểm Tô Khốn ra ngoài lại có chút xấu hổ là 9 – 10 giờ, xung quanh không một bóng người, cả con đường không một ai qua lại. Thậm chí bên ngoài bức tường, những quán ăn sáng đã hết đông đúc và trở nên yên tĩnh không một tiếng người. Thỉnh thoảng, chiếc xe điện đang đậu của ai đó bị va chạm phát ra tiếng báo động bíp bíp, kèm theo tiếng ve sầu kêu inh ỏi trong tán cây, càng làm nổi bật lên Tô Khốn trên con đường vắng vẻ này hơn.
Trong hoàn cảnh như thế, chiếc quan tài có kích thước bằng chiếc hộp đựng giày nằm lặng lẽ trên đống rác, nắp quan tài hình vòm màu nâu sẫm được sơn một màu rất đậm rồi phủ một lớp sơn bóng. Xung quanh còn nằm rải rác những mảnh ruột phích nước bị vỡ không biết của nhà nào. Những mảnh bạc nhỏ lấp lánh dưới ánh mặt trời, Tô Khốn chỉ nhìn chiếc quan tài trong vài giây đã bị ánh sáng từ hai phía của nó làm lóa mắt.
Ngay khi cậu có chút choáng váng chuẩn bị nhấc chân bỏ chạy lấy người, thì chiếc quan tài —— nói chính xác là thứ bên trong quan tài dường như cảm nhận được sự hiện diện của Tô Khốn và đột nhiên di chuyển.
“Ôi mẹ ơi! ~~” TAT
Tô Khốn vốn đã có chút căng thẳng liền thốt một tiếng sợ hãi, gần như theo phản xạ có điều kiện mà quay đầu bỏ chạy.
Ông cụ gác cổng chỉ cảm giác có một trận gió lướt qua, một bóng người kêu cha gọi mẹ nhảy vọt qua: “…”
Dáng người Tô Khốn cũng không thấp lắm, khoảng 1m77, nhưng vì thân hình gầy gò, làn da trắng và khuôn mặt trẻ con nên trông cậu trẻ hơn nhiều so với tuổi thật, cậu còn đeo chéo một chiếc túi trên vai dù nhìn thế nào đi chăng nữa trông cậu cũng giống như một học sinh còn đang đi học.
Ông cụ gác cổng nhìn thấy cậu không ít lần, nhưng chưa lần nào thấy cậu đi ra ngoài một cách bình thường, ông vỗ mông đứa cháu trai nhỏ đang tập đi trên chiếc xe nhỏ, nói: “Tập đi ngoan nha con, nếu không mai mốt lại giống thằng nhóc này, đi như cừu mắc chứng động kinh đấy.”
Cừu động kinh Tô Khốn lên xe buýt ở cổng khu dân cư, việc chạy một mạch vừa rồi khiến cậu đổ mồ hôi rất nhiều, vừa bước vào cửa xe cậu đã nổi da gà bởi lượng khí lạnh vừa đủ bên trong.
Tiểu khu này là điểm dừng cuối cùng từ điểm xuất phát của tuyến xe buýt này, vì vậy không có nhiều người và vẫn còn nhiều chỗ trống. Cậu ngồi trên chiếc ghế đơn cuối cùng ở hàng ghế giữa. Vừa ngồi xuống, cậu nghe câu được câu chăng về việc phá dỡ và di dời của hai bác gái ngồi ở hàng ghế đôi phía sau, cậu dựa vào lưng ghế yên lặng lắng nghe, một tay chống lên cửa kính xe, tay kia xách túi, nhìn những cây ngô đồng cao lớn lần lượt lướt qua bên ngoài cửa sổ.
Hai bác gái kia hình như ở cùng một khu với nhà cũ của cậu, đó là một khu nhà cũ ở ngoại ô phía đông thành phố Lê, nằm kẹp giữa nông thôn và thành thị, toàn bộ đều là những khu nhà nhỏ gạch xanh ngói than, rêu phủ khắp góc sân, ngõ xóm. Nhìn bên ngoài có vẻ độc đáo nhưng cơ sở vật chất trong khu đã có phần lạc hậu, phải đi xe buýt vào thành phố mua đồ ăn, điều này thực sự bất tiện cho người dân sống trong đó, đặc biệt là người lớn tuổi.
Vài năm trước, có tin đồn rằng chính phủ sẽ phá dỡ khu vực đó để quy hoạch lại và mở rộng quy mô của khu vực nội thành, trong khoảng thời gian hai năm, người từ văn phòng phá dỡ đã đến từng nhà để phát phiếu trắc nghiệm khảo sát và trưng cầu ý kiến. Khi đó, Tô Khốn chỉ do dự một chút, sau đó đã điền “Đồng ý”.
Nói về ngôi nhà cũ đó, bao gồm cả Tô khốn đã có ba thế hệ sống trong đó. Ngoại trừ thỉnh thoảng sinh hoạt có chút bất tiện, những người khác đều đã rất quen sống ở đó, đặc biệt là ông bà, đoán chừng nếu đối mặt với cuộc điều tra phá dỡ và di dời nhất định sẽ có một nét bút trả lời là “Không”. Nhưng đối với Tô Khốn người đi bộ ban đêm cũng không được yên ổn mà nói ngôi nhà cũ kia thực sự nguy hiểm.
Kỷ niệm sâu sắc nhất của cậu khi còn nhỏ là mỗi chiều tối sẽ có âm thanh như ma khóc khi gió thổi trong ngõ;
Còn có nhà đối diện quanh năm không có ai ra vào…
Khi đó Tô Khốn bốn năm tuổi đứng ngoài ngưỡng cửa, thân hình so với ngưỡng cửa cao hẹp kia không cao bao nhiêu, tầm mắt lướt qua sân nhỏ chỉ có thể nhìn thấy bên trong phòng khách tối đen. Chính giữa bàn thờ đặt một cái bàn vuông, một bà cụ nhỏ người ngồi một mình khuôn mặt khuất trong bóng tối không nhìn rõ, bà luôn từ xa vẫy tay với Tô Khốn, giọng nói già nua trầm thấp vòng qua sân truyền vào tai Tô Khốn, lặp đi lặp lại nói: “Mời vào…”
Lúc đó Tô Khốn không hiểu gì lắm, chỉ là theo bản năng nghe được giọng nói kia liền quay người chạy về nhà mình, sau đó dùng hết sức đóng cửa gỗ lại. Khi cậu lớn hơn một chút, từ những cuộc trò chuyện trong gia đình cậu mới biết được bà cụ với gương mặt mơ hồ trong trí nhớ của cậu đã qua đời từ lâu, mà cánh cổng của nhà đối diện kia hầu như không mở ra nữa kể từ khi cậu được sinh ra.
Kể từ đó, bà cụ này đã trở thành khách quen trong những cơn ác mộng thời thơ ấu của Tô Khốn, tạo thành bóng ma tâm lý rất lớn cho cậu, thậm chí bây giờ khi nhìn thấy bà cụ vào ban đêm hai chân cậu sẽ bủn rủn theo phản xạ có điều kiện.
Từ sau khi bố mẹ cậu đột ngột qua đời, Tô Khốn càng không dám sống một mình ở khu nhà cũ đó nữa, vì vậy cậu đã cho một vài công nhân nhập cư từ nơi khác thuê căn nhà đó, bản thân thì chuyển đến một nơi gần công ty hơn, thuê nhà ở ghép với Cảnh Tử Mặc trong căn nhà bây giờ này.
Vì vậy, Tô Khốn vẫn bằng lòng với việc phá dỡ và di dời, mặc dù phần lớn ký ức của cuộc đời cậu đều ở trong ngôi nhà cũ đó, nhưng cậu không thể sống trong đó nên cũng không thể làm gì được.
Tuy nhiên, kể từ khi văn phòng phá dỡ hoàn thành cuộc điều tra, vấn đề phá dỡ và di dời không có tiến triển mới, nó đã bị đình trệ không có lý do và kéo dài cho đến nay. Nhìn thấy những ngôi nhà xung quanh dần trở nên hoang vắng, hết gia đình này đến gia đình khác chuyển đến nội thành, những người ở lại khu nhà cũ cũng không thể chịu đựng được nữa, mấy năm qua những lời bàn tán và bất mãn ngày càng trầm trọng hơn, các loại tin đồn cũng ngày càng nhiều.
Mà Tô Khốn có xu hướng tin tưởng cách nói này, chính là chính phủ tạm thời không vội vàng sử dụng mảnh đất đó, vì vậy trong vòng hai hoặc ba năm nữa nơi đó cũng không thể phá dỡ được.
Nếu như là hai năm trước, Tô Khốn còn đang ở công ty chăm chỉ làm việc, nhất định sẽ không để bụng chuyện phá dỡ và di dời này, dù sao cậu còn dư sức nuôi sống bản thân, chuyện nhà cũ cứ để thuận theo tự nhiên là được. Nhưng hiện tại, chuyện này có ảnh hưởng không nhỏ với cậu…
Vì sao ư?
“Chết tiệt ông đây lại hết tiền rồi a a a a!” TAT
Đến phố ăn vặt trước cổng đại học S điều tra nghiên cứu địa hình, nhân tiện đến ngân hàng chuyển tiền mua quan tài vào thẻ của Cảnh Tử Mặc, Tô Khốn nhìn số dư trong thẻ ngân hàng mà bật khóc.