Chương 3: Linh vật nguy hiểm

Trong khi Tô Khốn đang mắng Cảnh Tử Mặc trong đầu, cậu vô thức muốn nhấc người lên và lùi lại tránh ra.

Nhưng cậu chỉ kịp ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt của người nọ, tiếng hét còn chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng đã bị bóp nghẹt lại, một bàn tay lạnh đến kinh người, có cảm giác quái dị kẹp chặt lấy, lực mạnh đến nỗi khiến đầu Tô Khốn lại ngã ra sau, gáy đập mạnh vào thành giường kêu “Rầm” một tiếng .

Chết —— tiệt!

Tô Khốn chỉ cảm thấy sau đầu đau nhức, trước mắt thậm chí còn xuất hiện ánh sáng trắng trong phút chốc, sau đó là một trận choáng váng không cách nào giảm bớt, bên tai còn truyền đến từng đợt ù ù. Không biết là thật hay là do ảnh hưởng tâm lý, thậm chí trong miệng hình như còn có vị tanh ngọt. Ngay cả khi người đó tăng lực thêm một chút, mạng sống của cậu có lẽ sẽ phải dừng lại ở đây rồi.

Ý thức bị đánh văng lần nữa quay trở lại, Tô Khốn muốn tách hai tay ra khỏi cổ, nhưng lại phát hiện mình gần như dùng hết sức lực, cũng không thể khiến người đó động đậy một ngón tay.

Tất cả máu chảy từ tim lên đầu đều không thể chảy ngược về tim mà dưới gông cùm của đôi bàn tay giống kìm sắt kia, nó tích tụ ở phần trên của cổ, Tô Khốn chỉ cảm thấy mạch máu trong não mình mở rộng vô tận, sau đó theo những ngón tay không ngừng siết chặt của người đó “Thình thịch, thình thịch” không ngừng nhảy lên, toàn bộ đại não đều chấn động thành một đống hồ nhão.

Tiếng ù ù bên tai đan xen với tiếng mạch máu đang đập, mơ hồ thành một, như thể có hai chiếc cốc úp vào tai, tất cả âm thanh xung quanh đều trở nên trầm lắng và xa xăm.

Bị kẹt trong hỗn loạn càng ngày càng ngột ngạt, Tô Khốn lại nghe thấy người đó nói chuyện lần nữa, giọng nói còn khàn khàn hơn trước, sự tức giận trong lời nói chẳng những không biến mất chút nào, mà dường như càng ngày càng nồng đậm cùng với ngón tay càng ngày càng siết chặt.

Tô Khốn chỉ có thể nghe thấy một vài từ rời rạc xuyên qua tiếng ù ù ngày càng lớn bên tai, hơn nữa chúng gần giống những gì cậu đã nghe trước đó, người này nói rất nhiều trong cơn thịnh nộ, nhưng điều anh ta liên tục nhắc đến là “Hôn quân”, “Đền mạng”, “Báo thù” v..v.

Tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, trong bóng đêm ngược sáng, cho dù ở khoảng cách ngắn như vậy, khuôn mặt nhuốm máu của người đó cũng có chút mơ hồ không rõ, hầu hết khuôn mặt đều ẩn giấu trong bóng tối, thứ duy nhất rõ ràng là cặp mắt toát ra vẻ lạnh lẽo u ám tràn đầy địch ý và sát khí, ánh mắt âm hiểm và không màng tất cả giống như một con sói hoang đói đã lâu cuối cùng cũng vồ lấy miếng ăn.

Vừa nhìn thấy đôi mắt kia, Tô Khốn liền cảm thấy đêm nay nhất định không trốn được rồi, nhưng cậu cũng quá oan con mẹ nó uổng đi!

“Tôi ——” cậu cố gắng phát ra một âm thanh từ đáy cổ họng: “Tôi —— không phải là —— người mà —— anh nói ——”

Đáng tiếc lời nói của cậu sau khi thật sự nói ra, chỉ còn lại tiếng thì thào, người đó trong cơn tức giận tột độ đã tự mình nói xong những gì cần nói, lập tức tăng thêm lực trong tay, khí thế đó đã không còn muốn người ta ngạt thở đến chết nữa mà định chặt đầu Tô Khốn luôn rồi.

“Anh —— nhận nhầm ——” khóe mắt Tô Khốn đã trào ra nước mắt sinh lý, nhưng còn chưa nói xong, liền cảm thấy sự lạnh lẽo trong mắt người đó đột nhiên trở nên trầm trọng hơn.

Súc vật, nhận nhầm người mà cũng không cho nói! TAT

Trong cảm giác ngột ngạt cực độ, Tô Khốn đã dùng chút sức lực cuối cùng giãy giụa vài lần, mặc dù cậu cảm thấy việc này chỉ tốn công vô ích, giống như một con gà con bị móng vuốt đại bàng tóm lấy, chẳng lẽ còn hy vọng nó có thể đặt xuống êm đẹp sao?

Trong lúc Tô Khốn giãy giụa, sợi dây đỏ quanh cổ vốn không nằm trong cổ áo tuột ra, nhân tiện lôi ra một miếng ngọc bội buộc ở phía dưới.

Miếng ngọc đó Tô Khốn đã đeo hai mươi năm qua, gần như từ khi cậu có ký ức thì đã có một mặt dây chuyền như vậy buộc quanh cổ, kích thước khoảng bằng đồng xu một tệ, màu trắng xanh, ngày thường trông không được trong lắm, giống như không được lau chùi thường xuyên, có cảm giác cũ kỹ bám bụi, tóm lại không phải hàng xa xỉ gì. Hơn nữa, nó chắc từng bị rơi, góc cua rất đột ngột, nhưng chắc là bị mài mòn quá nhiều nên vết mẻ không sắc, cậu đeo nó nhiều năm như vậy nhưng không cảm thấy bị cộm chỗ nào.

Người ta nói người dưỡng ngọc, ngọc cũng dưỡng người, ngay cả ông bà trong nhà cũng từng nói với Tô Khốn, ngọc đeo càng lâu màu ngọc sẽ trở nên trong và đều hơn.

Cậu mang theo hơn hai mươi năm, nhưng không phát hiện màu của miếng ngọc bội kia có đẹp hơn hay không, chỉ có cảm giác là nó càng ngày càng lạnh. Mùa đông thì không có cảm giác gì nhiều, bởi vì nó luôn ở trong cổ áo dán sát vào ngực, được nhiệt độ cơ thể bao bọc, dù thế nào cũng không thể lạnh được. Nhưng vào mùa hè, việc đó sẽ trở nên rất rõ ràng, miếng ngọc bội đó sẽ thỉnh thoảng vung ra từ trong cổ áo, lộ ra bên ngoài, đợi đến khi Tô Khốn phát hiện mà nhét trở lại vào trong cổ áo, da thịt chạm vào nó sẽ lạnh đến nỗi nổi da gà.

Nhiều năm như vậy, ngoại trừ điểm này, Tô Khốn chưa từng cảm thấy miếng ngọc bội này có gì đặc biệt, nhưng đeo lâu rồi cũng thành thói quen, cho nên cậu cũng chưa từng tháo ra.

Nhưng hôm nay, khi ngọc bội trượt ra ngoài, trong khoảnh khắc chạm vào bàn tay của người đàn ông đang bóp cổ Tô Khốn, cậu chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh kinh người lướt qua, khiến lông tơ cả người cậu dựng đứng lên. Mà cậu thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại thì cảm thấy cổ mình như bị kẹp sắt giam giữ đột nhiên nới lỏng rồi buông ra, cùng với một tiếng kêu khàn khàn dường như có chút đau đớn, mùi máu tanh trộn lẫn với bụi bặm vẫn luôn bao trùm lấy Tô Khốn cuối cùng cũng biến mất, cặp mắt lạnh lẽo giống như sói đó gần như dao động trong giây lát trước khi rời khỏi tầm nhìn của cậu.

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong tích tắc, thậm chí còn không có thời gian chớp mắt.

Cuối cùng cũng lấy được dưỡng khí, Tô Khốn nằm trên giường thở hổn hển, kèm theo tiếng ho khan dữ dội, vùng ứ máu trên cổ đang từ từ tiêu tán, khóe mắt ẩm ướt từng chút một khô đi, tiếng ù ù bên tai cũng biến mất dần.

Ngay lúc giác quan khôi phục lại, Tô Khốn liền nghe thấy nắp quan tài bên cạnh giường kêu “Cạch” một tiếng giòn vang, nghe động tĩnh dường như quan tài lại đóng lại một lần nữa.

Tô Khốn: “…………………………” Đây là được đậy kín lại rồi hay là đang cố giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy?

Ngay lúc tay chân cậu vô lực nằm ở trên giường thở hổn hển, từ từ lấy lại khí lực từ trong sự ngột ngạt trước đó, thì cửa phòng ngủ khép hờ bị đẩy ra, truyền đến một tiếng “Két ——” khe khẽ.

Tô Khốn vừa mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm, gần như lập tức căng thẳng lại: Lại tới?

Đèn trần trong phòng được bật lên, ánh sáng ấm áp trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ phòng ngủ, một bóng người mảnh khảnh đi vài bước vào phòng, sau đó dừng lại, có chút nghi hoặc nói: “Mày đang ——”

Giọng nói quen thuộc truyền vào tai Tô Khốn, dưới tình huống này nghe có vẻ vừa dễ chịu vừa có chút giật giật, cậu thở dài trong lòng: Cái tên ngủ say như chết phòng bên rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi.

Cảnh Tử Mặc nhìn Tô Khốn đang nằm ngửa trên giường, ánh mắt từ khuôn mặt và cổ ửng đỏ của cậu chuyển đến l*иg ngực đang nhấp nhô, nghiêng đầu giật giật khóe miệng nói: “Nửa đêm mày thủ da^ʍ, sao làm đến mức như muốn phá nhà vậy…”

Tô Khốn: “…………………………”