Chương 2: Linh vật lừa đảo

Giấc ngủ của Tố Khốn luôn không sâu, chập chờn đến nỗi Cảnh Tử Mặc ở phòng bên cạnh nửa đêm dậy đi vệ sinh, uống nước cậu cũng có thể nghe thấy.

Rất nhiều lần Cảnh Tử Mặc tham gia họp lớp vẫn luôn chơi đến sáng sớm mới về, cậu ta hết sức đè nhẹ tiếng đóng cửa xuống nhỏ nhất có thể, nhưng quay lại vẫn có thể nhìn thấy Tô Khốn mơ màng đi ra khỏi phòng ngủ với mái tóc bù xù, hỏi một câu: “Mày về rồi đấy à?”

“Sao mày đã tỉnh rồi?” Có một hai lần, Cảnh Tử Mặc còn tưởng cậu dậy đi vệ sinh nên đúng lúc gặp được. Nhưng nhiều lần thì lại không nghĩ như vậy, không cần phải lúc nào cũng trùng hợp như vậy chứ?

“Nghe thấy mày dùng chìa khóa mở cửa nên đi ra xem một chút.”

Cảnh Tử Mặc chỉ cần ngủ thì có lôi đánh cũng không tỉnh cảm thấy thật kinh hãi: “Mày không ngủ à? Tiếng chìa khóa tra vào ổ mà mày cũng nghe thấy, tai chó chắc?”

Tô Khốn chỉ có thể vẻ mặt bất đắc dĩ mà giải thích: “Mày thử nửa đêm bị trộm trèo cửa sổ 18 lần xem, còn có thể ngủ ngon tao cùng họ với mày.”

Cảnh Tử Mặc gật đầu: “Có thể.”

Tô Khốn: “…”

So với thường ngày, đêm nay tâm tình Tô Khốn vốn đã thấp thỏm bất an mới dần chìm vào giấc ngủ, nên đương nhiên càng dễ bị đánh thức. Một tiếng “Răng rắc” rất nhỏ kia vang lên bên tai cậu, hiệu ứng quả thật giống như một tia sét đánh vào đầu, nổ đến mức ba hồn sáu vía của cậu nhảy dựng lên.

Ý thức của cậu gần như trong nháy mắt trở nên rõ ràng, nhưng cậu vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng khi ngủ, hai mắt nhắm nghiền không dám động đậy, thân thể cứng đờ căng thẳng. Đây vốn dĩ là một mùa hè chỉ cử động một chút là cảm thấy nóng nực, tầng mồ hôi lạnh chảy ra từ trên người cậu khi bừng tỉnh đang từ từ nóng lên, có chút nhớp nháp bao quanh trên da thịt, rất khó chịu.

Chiếc chăn mỏng được đắp trên bụng, các góc cạnh bị gió thổi qua cửa sổ lưới cọ tới cọ lui vào hai bên chân. Những ngọn tóc trước trán ướt đẫm mồ hôi cũng bị gió thổi nhẹ lướt qua mi mắt…

Súc vật, ngứa quá! TAT

Tô Khốn muốn xốc chăn lên, hất tóc sang một bên, đổi tư thế thoải mái hơn, hoặc là dứt khoát đứng dậy xem tiếng “răng rắc” vừa rồi rốt cuộc là chuyện như thế nào, nhưng tay chân cứng đờ đến mức dường như không còn là của mình nữa.

Dưới tình huống như vậy, một giây kéo dài đến mức còn lâu hơn một phút, sau khi nằm vài phút với thần kinh căng thẳng, Tô Khốn cảm thấy nếu mình không cử động một chút, tay chân sẽ tê liệt mất. Xung quanh ngoại trừ tiếng ve sầu còn đang kêu dai dẳng, cùng với tiếng chó không biết của nhà nào nuôi thỉnh thoảng sủa mấy tiếng trong tiểu khu, thì hầu như không có bất kỳ âm thanh nào khác, hơn nữa tiếng “răng rắc” rất nhỏ kia cũng giống như chưa từng xảy ra.

Chẳng lẽ là vì đặt quan tài ở đầu giường khiến bản thân quá lo lắng, lẫn lộn âm thanh trong mơ và thực tại?

Cả Tô Khốn và Cảnh Tử Mặc đều từng nhấc quan tài lên và lắc qua, khi đó không nghe thấy bất kỳ âm thanh rung lắc nào bên trong, điều này cho thấy quan tài thực sự làm là hình dáng, cũng không đựng bất kỳ thứ gì linh tinh.

Tô Khốn đợi thêm vài giây, cảm thấy có thể mình đã quá lo lắng nên nhầm lẫn rồi, vì vậy trong lòng vừa tự chế giễu mình, vừa thử động đậy ngón tay, sau đó điều khiển khớp tay chân vốn đã cứng ngắc, định thay đổi tư thế thoải mái hơn.

Trong khoảnh khắc cậu vừa mới giơ cánh tay lên, đầu giường đối diện với đầu cậu nơi đặt quan tài, đột nhiên có tiếng rung lắc dữ dội, như thể có thứ gì đó bị nhốt bên trong đang nóng lòng muốn thoát ra. Đế quan tài gỗ không ngừng va chạm với tủ đầu giường, đồng thời phát ra tiếng dồn dập, bên trong quan tài hình như còn có âm thanh nào đó xen lẫn truyền ra…

Giống như ——

Giống như có người thở dốc vì quá mệt mỏi hoặc vì đau đớn, theo chuyển động va chạm của chiếc quan tài, từng hơi chợt nhẹ rồi nặng.

Súc vật, không phải đã nói chỉ là làm cho có thôi trong quan tài thật sự không có đồ vật gì sao? Đánh giá kém! TAT

Thật ra, trước khi đi ngủ, cậu và Cảnh Tử Mặc đã xác nhận món đồ này ngoài hình dạng của nó ra thì thực sự không có gì đặc biệt, chỉ là một vật trang trí đơn giản mô phỏng theo chiếc quan tài, đại khái mang ý nghĩa “Thăng quan phát tài”, để mọi người được an ủi trong lòng, tâm trạng của hai người ít nhiều cũng có chút phức tạp, đặc biệt là Tô Khốn —— Tốn mất 1300 tệ ngẫm lại mà cảm thấy đau lòng, mua món đồ như vậy về, một mặt thấy may mắn vì nó không có vấn đề gì, ít nhất không cần phải thực sự sợ hãi, một mặt vì nó quá bình thường mà cảm thấy có hơi thất vọng.

Nhưng giờ phút này, Tô Khốn thật sự chỉ muốn vái lạy quan tài, cầu xin nó tiếp tục Bình Thường!

Đáng tiếc, hiển nhiên ông trời không nghe thấy tiếng lòng của cậu, đương nhiên, quan tài cũng không.

Biên độ run rẩy của nó càng lúc càng lớn, dường như đồ vật bên trong giãy giụa cũng có chút mất kiên nhẫn rồi, trong tiếng thở dốc có chút đau đớn và mệt mỏi còn xen lẫn một vài tiếng xì xào mơ hồ, láng máng có thể nghe được mấy từ rời rạc như “Nơi nào”, “Âm tào địa phủ”, còn có câu “Cẩu XX”, hai từ cuối không nghe rõ lắm, chỉ là giọng nói kia có lẽ đã khô khốc từ lâu, nghe khàn khàn không rõ ràng, như thể… giọng của đàn ông?

Không đúng! Trọng điểm sai rồi!

Mấy từ này con mẹ nó hoàn toàn là tiết tấu của lệ quỷ đòi mạng mà! TAT

Theo những tiếng xì xào thỉnh thoảng đó, thì tiếng quan tài đập vào tủ đầu giường càng lúc càng lớn, ồn ào tới mức khiến tim Tô Khốn đập càng lúc càng nhanh theo tiếng “Lạch cạch”, tưởng chừng như há mồm là có thể trực tiếp nhảy ra khỏi cổ họng.

Mồ hôi lạnh trên người cậu từng lớp từng lớp không ngừng túa ra, mồ hôi trên trán thậm chí còn đọng lại thành hạt, lăn xuống từ sườn mặt chảy xuống chiếu, phát ra một tiếng rầu rĩ. Một số thấm xung quanh đôi mắt nhắm nghiền, cùng với mí mắt run rẩy, nó thấm qua các kẽ hở, cảm giác mằn mặn khiến mắt có chút khó chịu.

Nếu như ngày thường loại cảm giác sợ hãi tự mình dọa mình này, Tô Khốn có thể tự điều chỉnh, kìm nén trong lòng, sau đó trở mình tiếp tục ngủ, nhưng hiện tại, loại chuyện kỳ

quái này lại thật sự xảy ra trước mặt cậu mang đến nỗi sợ hãi giống như một tấm lưới kín mít, bao phủ trong mùa nóng nực này, ngột ngạt đến mức khiến người ta sắp ngạt thở.

Tô Khốn cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình sắp ngừng đập rồi, còn đập mạnh mấy lần như vậy, cậu sẽ chết thẳng cẳng mất thôi.

Ngay khi cậu sắp không chịu nổi cảm giác sợ hãi trong lòng này, chiếc quan tài đột nhiên im bặt, âm thanh rung lắc dữ dội cũng đột ngột ngừng lại, giống như đang chiếu một bộ phim kinh dị mà bị người ta đột nhiên nhấn nút tạm dừng vậy, tiếng ve kêu râm ran bị lãng quên từ lâu lập tức cắt ngang vào.

Dư âm của tiếng động vừa rồi còn quanh quẩn bên tai, lúc này cảm giác yên bình xen lẫn với tiếng ve kêu ập đến quá đột ngột, trái lại sinh ra hiệu quả tương phản khiến người ta sởn tóc gáy. Tô Khốn hoảng sợ vẫn luôn nhắm nghiền mắt không dám cử động, theo bản năng trợn mắt lên nhìn về phía quan tài.

Nắp quan tài được cậu và Cảnh Tử Mặc nghiệm chứng vốn dính chặt vào thân quan tài lúc này đã mở ra, chắc chắn là do chấn động vừa rồi mà bị đẩy sang một bên, chỉ còn một góc còn treo trên mép, trong cơn gió đêm thổi qua cửa sổ lưới, nó khẽ đung đưa trong im lặng. Phía trên quan tài mở toang, một bóng người cao lớn mơ hồ đứng sau cửa sổ, khuôn mặt khuất trong bóng tối nhìn không rõ lắm, thứ duy nhất nhìn rõ ràng đến ghê người chính là thân hình của người kia chằng chịt những vết sẹo che kín từng tấc da thịt, như thể đã bị chém vô số lần, vết thương còn rất mới, dường như còn có máu đỏ sẫm chảy ra, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta sởn gai ốc.

Người đàn ông trên mặt Tô Khốn một lúc, sau đó đột nhiên lao về phía Tô Khốn như thể anh ta đã tìm thấy thứ gì đó trên người cậu khiến anh ta vô cùng tức giận.

Mùi máu tanh cùng bụi đất lẫn trong gió, dày đặc đến mức khiến người ta ngạt thở, vào khoảnh khắc khi đến gần, Tô Khốn nghe thấy một tiếng gầm khàn khàn mang theo oán hận sâu đậm: “Hôn quân! Trả lại mạng sống của 179 người Cố gia cho ta!”

Trong nháy mắt vô thức nhắm mắt lại, Tô Khốn trong đầu lướt qua hai câu:

Hai từ đằng sau câu “Cẩu XX” trước đó thì ra là hoàng đế à…

Tiếng động lớn như vậy con mẹ nó Cảnh Tử Mặc tại sao còn không tỉnh lại! Cậu ta là heo sao!