Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Phu Lang Trong Văn Thế Thân

Chương 76: Hỏi chuyên Ngô tiểu thư

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày hôm sau, Lư Văn Dụ gian nan rời giường, kéo Khúc Dương dậy theo mình.

Phu phu hau người đi tỉnh an Khúc phu nhân, nhắc tới chuyện kết thân với Ngô gia.

Khúc phu nhân hỏi Lư Văn Dụ: “Tiệm vải Ngô Ký làm ăn lớn mạnh, con làm chị em dâu với tiểu thư Ngô gia, không ngại ư?”

“Nương, con không ngại, Ngô cô nương tri thư đạt lễ, sau khi gả vào, còn có thể san sẻ với con phần nào.”

“Ừ.” Khúc phu nhân vừa lòng gật đầu, nói: “Con vĩnh viễn là dâu trưởng của nương. Ở trong cái nhà này, không một dâu rẻ nào vượt mặt con được cả.”

“Cảm ơn nương.”

Lý phu nhân ở bên cạnh dự thính đột nhiên hiểu ra tại sao năm đó của vị em cô này.

Khúc phu nhân lúc trước có thể gả đến nhà tốt hơn, nhưng bà lại cố tình lựa chọn một thương nhân như Khúc lão gia.

Sau khi Khúc Dương và Lư Văn Dụ cáo lui, Lý phu nhân nói với Khúc phu nhân: “Một chuyến này ta đi rất đáng giá, tất cả mọi người bên nhà chúng ta có thể yên tâm về muội rồi. Chờ hỉ sự của nhị thiếu gia định ra rồi ra sẽ rời đi.”

“Đa tạ ca tẩu đã nhớ thương.”

Lý phu nhân gật đầu: “Đại ca muội đã nhờ người thúc đẩy, đại khái khoảng cuối năm nay là có thể quay về kinh phục chức.”

“Đây mới là chuyện vui chân chính.”

Lư Văn Dụ mời Ngô Nhược Hi đến trà lâu bàn chuyện làm ăn.

Ngô Nhược Hi không ngốc, biết dụng ý của Lư Văn Dụ.

Sau khi uống một ngụm trà, nàng ấy chủ động mở miệng: “Khúc thiếu phu nhân, đệ đệ nhà ta tuổi hẵng còn nhỏ, ta chỉ là hạng đàn bà con gái* xuất đầu lộ diện theo gia phụ làm buôn bán, không xứng với Khúc nhị thiếu gia.”

*từ gốc là nữ lưu: ý chỉ đàn bà con gái với ý khinh miệt

“Khúc cô nương đừng tự coi nhẹ mình.” Lư Văn Dụ tiếp trà cho nàng ấy cũng tiếp thêm trà vào tách của mình.

“Khúc Xán là con thϊếp thất trong nhà, trên có huynh trưởng con vợ cả, nếu Ngô cô nương nếu là chướng mắt nó, thật ra ta có thể lý giải.”

Ngô Nhược Hi vội nói: “Mong thiếu phu nhân đừng hiểu lầm, Nhược Hi tuyệt đối không ý này.”

Lư Văn Dụ nhẹ nhàng cười: “Nếu Ngô cô nương không ngại, xin cho ta một lời chắc chắn. Nếu là cô nương không muốn, ta bảo đảm Khúc gia sẽ không dây dưa.”

“Khúc thiếu phu nhân, không phải Nhược Hi không muốn, chỉ là…” Ngô Nhược Hi muốn nói lại thôi, sắc mặt khó xử.

Lư Văn Dụ không vội truy vấn, nâng tách trà nhấp một ngụm nho nhỏ.

Cuối cùng, Ngô Nhược Hi cũng mở miệng nói ra lời trong lòng: “Không dối gạt Khúc thiếu phu nhân, từ nhỏ ta đã theo phụ thân học làm ăn buôn bán, thường xuyên xuất đầu lộ diện, không phải lựa chọn phù hợp cho vị trí dâu con trong nhà.”

Nghe vậy, Lư Văn Dụ cẩn thận nhìn thần sắc của nàng ấy, đột nhiên hiểu ra, dù có bối cảnh gia thế ra sao, đã là người thì sẽ có nỗi tự ti.

“Ngô cô nương hẳn là biết, nhà ngoại ta chỉ mở một phương nhuộm nhỏ.”

“Phường nhuộm Lư da cho vải phẩm chất rất tốt, cha ta từng ca ngợi rất nhiều lần.”

“Phu quân ta là con trưởng của Khúc gia, ta gả cho hắn để xung hỉ.”

“Khúc thiếu phu nhân vượng phu, là người có phúc, rất nhiều người đều hâm mộ không thôi.”

“Ngô cô nương, hôn nhân là là kết duyên hai họ, chú trọng môn đăng hộ đối, nhưng, đây không phải là điều tuyệt đối, cuối cùng vẫn phải xem phu thê hai người sống với nhau ra sao, có tốt hay không.”

Ngô Nhược Hi nhấp môi hơi rũ mắt, thật lâu sau mới nói: “Ta hiểu ý của thiếu phu nhân.”

Lư Văn Dụ gật gật đầu: “Việc này không vội, nếu Ngô cô nương không ngại thì cứ chậm rãi suy xét.”

Ngô Nhược Hi cũng gật đầu: “Đa tạ thiếu phu nhân.”

***

Khúc Dương để Khúc Xán đến tiệm vải Ngô Ký điều tra chuyện mấy tên trộm vặt nọ, để cậu ta có cơ hội thể hiện trước mặt vợ và cha vợ một phen.

Mà hắn thì lại đến lương hành, thảo luận về việc buôn bán ngũ cốc với đại trưởng quầy.

Địa giới của phủ Giang Ninh, món chính lấy lúa nước là chủ.

Nông gia tự cấp tự túc, mua lương thực đa phần là những nhà ở trong thành không có đất trồng trọt, cùng với tửu lầu quán ăn.

Đại chưởng quầy phân tích từng thứ một cho

Khúc Dương nghe, nói: “Lương thực trong kho, khoảng một phần ba sẽ phân cho các chi nhánh bán lẻ, phần lớn của số còn lại sẽ được bán cho nhón tửu lâu và những quán ăn, quán bán lương thực ở gần đây. Ngũ cốc không thích hợp bán sỉ, bán lẻ thì lại không bán được khoản thu nào lớn.”

Khúc Dương hỏi: “Nhóm người mua ngũ cốc bên chi nhánh phố Nam Hồ, là nhóm người nào? Có thườn mua lại lần sau không?”

“Trương chưởng quầy nói, chủ yếu là khách quen, hầu như ít ai mua lại.”

Khúc Dương nghĩ nghĩ, người thời đại này hầu như không hứng thú gì với ngũ cốc cả, thứ nhất vì giá cả của nó cao, thứ hai do dân chúng không biết chỗ tốt của những loại ngũ cốc này.

“Phủ Giang Ninh ta có y giả hoặc đạo sĩ - hòa thượng nổi danh nào không?”

“Ý của đại thiếu gia là?”

“Tìm người giảng giải về lợi ích của việc ăn ngũ cốc. Mặt khác, ta sẽ bàn chuyện với chưởng quầy của Phú Quý Lâu thử xem sao.”

“Vậy bán lẻ thì sao?”

“Tạm thời để các chi nhánh không bán lẻ.”

Bên này, chuyện bán ngũ cốc đã đưa ra được quyết định. Còn bên Khúc Xán hình như cũng đã đến hồi kết.

Trưởng quầy mới của sòng bạc Song Hỉ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Hiện tại Song Hỉ đã là sòng bạc mới mở, sòng bạc Song Hỉ trước kia đã đóng của theo yêu cầu của quan phủ.

Hành vi trộm cắp của dân cờ bạc, nào có liên quan gì đến sòng bạc.

Câu nào cũng có lý.

Khúc Xán gục đầu xuống, việc này không làm tốt, không thể cho ông chủ Ngô và Ngô Nhược Hi ấn tượng tốt được.

Ông chủ Ngô nói với cậu ta: “Người trộm cắp là dân cờ bạc, quả thật không liên quan gì đến sòng bạc cả.”

Khúc Xán nhíu mày, lo lắng sốt ruột nói: “Sòng bạc mở gần cửa tiệm, dựa theo tình hình này mà nói, trước sau gì cũng là họa ngầm.”

Ông chủ Ngô gật đầu: “Ta tính làm theo chưởng quầy của Vạn Phong Dương, tuyển hai tiểu nhị biết quyền cước công phu.”

“Nếu có việc gì ta có thể hỗ trợ, mong ông chủ Ngô cứ việc phân phó.”

Ông chủ Ngô cong cong môi: “Được, ta sẽ không khách khí với ngươi.”

Khúc Xán bổ sung: “Để ta trở ề thương lượng với đại ca thêm một chút.”

Ông chủ Ngô yên lặng nhìn cậu ta mấy giây rồi lộ ra một nụ cười thản nhiên, nói với Ngô Nhược Hi: “Nhược Hi, con tiễn Khúc nhị thiếu gia đi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »