Chương 58: Nhị di nương quay về

Hôm đó, tam di nương Khúc gia thắt cổ tự vẫn.

Khi Khúc Dương và Lư Văn Dụ nghe được tin này, đều hơi sửng sốt.

Khúc Dương than nhẹ: “Nương chọn giữ mặt mũi cho nàng ta, bảo toàn đại muội.”

Lư Văn Dụ cũng cảm khái, khi nổi nóng hận không thể chỉnh chết tam di nương, nhưng lúc này. khi nghe được tin nàng ta tự sát, lại sinh lòng thương hại.

Lư Văn Dụ nhăn mày, còn có một việc nghĩ chưa thông.

“Tam nương chỉ có một người con gái, sao lại muốn hại chết huynh? Nếu bà ta có con trai như nhị di nương hay ngũ di nương, miễn cưỡng có thể giải thích được.”

“Hiện tại chỉ sợ chỉ có mình nương biết.” Khúc Dương cũng không rõ như y.

Lư Văn Dụ lại hỏi: “Quyển sổ sách kia, có thể đến chỗ nương mượn lại đây được không nhỉ?”

“Ta đã hỏi rồi, nương nói người đã đốt nó đi rồi.”

“Đốt?” Mặt Lư Văn Dụ toàn là vẻ khó hiểu, Khúc phu nhân có lý do gì để thiêu sổ sách đây.

“Có thể có liên quan đến bí mật kinh thiên mà tiểu nha hoàn kia nói. Chỉ tiếc, nha hoàn kia không biết chữ, không biết nội dung trong sổ sách.” Lòng Khúc Dương tràn đầy nghi hoặc, hắn càng lúc càng cảm thấy, hình như trước nay hắn đã coi thường vị di nương hờ này rồi.

Lư Văn Dụ không nghĩ ra thì không thèm nghĩ nữa, bảo hắn; “Thôi, ít nhất nương sẽ không hại chúng ta.”

Dù có ra sao, khi tam di nương chết đi, việc này coi như đã chấm dứt.

Khúc phu nhân làm chủ, lập linh đường cho tam di nương, cho phép Khúc Hiểu Vi mặc áo tang, túc trực bên linh cữu.

Trần Kim Chi từng là nhị di nương, sau khi nghe thấy tin này, nhớ tới ngày tháng đấu võ mồm với tam di nương trong Khúc phủ, ngoài nghi hoặc ra chỉ còn lại tiếng thở dài nặng nề, đến phúng viếng.

Khúc phu nhân phái người mời Trần Kim Chi đến chủ viện, hỏi han ân cần một phen.

Mặt Trần Kim Chi lộ vẻ hổ thẹn, nói: “Phu nhân, trước kia ta phạm quá nhiều lỗi sai, không nên nghĩ mọi cách hại chết đại thiếu gia, để Khúc Xán kế thừa gia nghiệp. Ngài nguyện ý tha cho ta một mạng, ta sẽ nhớ kỹ việc phu nhân đối đãi nhân từ với ta cả đời.”

Khúc phu nhân nói: “Ngươi dọn về trong phủ ở đi.”

“Phu nhân?” Trần Kim Chi không thể tin được, nhìn Khúc phu nhân, hốc mắt nhanh chóng ướŧ áŧ.

“Không lấy thân phận nhị di nương. Ta nhận ngươi làm làm muội muội.”

Trần Kim Chi quỳ xuống bên chân Khúc, ghé vào trên đùi bà khóc.

“Phu nhân, ta ở Khúc gia đã mười mấy năm, con trai và con gái đều ở chỗ này. Trong lòng ta, Khúc gia mới là nhà của ta. Những điều ác trước kia ta làm, ta sẽ dùng nửa đời sau để chuộc tội.”

“Vậy dọn về đây đi.” Khúc phu nhân sờ sờ đầu nàng ta.

“Vâng, được, hu hu.”

Trần Kim Chi đi rồi, Vương ma ma mới nói với Khúc phu nhân: “Trần thị hại đại thiếu gia là thật, phu nhân hào phóng tốt bụng, tha thứ cho nàng ta, nhưng chỉ sợ đại thiếu gia sẽ không đồng ý.”

Khúc phu nhân thở dài: “Ta nào có hào phóng tốt bụng được đến vậy, còn không phải là vì Khúc Dương, vì cái nhà này hay sao? Ta chỉ sợ Trần Kim Quý mà thôi, hiện giờ gã đã là quan trong kinh, dân không đấu với quan mà.”

Khúc phu nhân không biết tam di nương có chút phân lượng nào ở trong lòng Trần Kim Quý không, cũng không biết Trần Kim Quý có hay chuyện Khúc Hiểu Vi con gái ruột của gã hay không, bà không dám đánh cuộc.

Nếu có một ngày, Trần Kim Quý muốn đối phó với Khúc gia, Khúc phu nhân hy vọng Trần Kim Chi có thể đứng giữa hòa giải mọi chuyện.

Khúc phu nhân nghĩ nghĩ, hỏi: “Đã bao lâu không nhận được thư từ cữu lão gia* rồi?”

*Anh em ruột của phu nhân

Sau khi phụ thân bà qua đời, bà còn hai vị huynh đệ hồi hương chịu đại tang, rời triều đình, mãi không được thánh thượng phục chức quay về triều.

Chỉ khi huynh đệ nhà mẹ đẻ có quyền có thế, Lý gia khôi phục vinh quang năm xưa, bà và con trai mới có chỗ dựa.

“Hồi phu nhân, lần cuối cùng nhận được thư là vào năm ngoái.”

Khúc phu nhân không khỏi nhíu mày, sau khi hôn sự của Khúc Dương được định ra, bà có viết thư gửi cho huynh đệ bên ngoại. Tính ngày tháng, dù người không tới, thì cũng phải có một lá thư hồi âm mới đúng.

“Phái người, đi Tế Nam một chuyến.”

“Vâng.”

Sau khi đưa tang cho tam di nương, Trần Kim Chi dọn về Khúc gia.

Khúc phu nhân làm tiệc nhà, chính thức nhận nàng ta làm nghĩa muội, để mọi người gọi nàng ta là Trần di.

Vui mừng nhất không có ai hơn Trần Kim Chi cùng Khúc Xán Khúc và Hiểu Nhụy, người buồn thương nhất không ai ngoài Khúc Hiểu Vi.

Khúc Hiểu Vi nhìn quanh bốn phía, vui thì vui, buồn thì buồn, nhớ tới tam di nương đã qua đời, nàng lén hít hít mũi.

Lư Văn Dụ lặng lẽ đưa cho Khúc Hiểu Vi một chiếc khăn tay, Khúc Hiểu Vi mếu máo, muốn nói với y mấy lời, nhưng lại không dám, an tĩnh ngồi im.

Khúc Dương nói: “Đại muội, phường nhuộm của đại tẩu ngươi sắp khai trương, ngươi có thể đến phường nhuộm chơi, để đại tẩu dạy ngươi nhuộm vải.”

Mắt Khúc Hiểu Vi sáng ngời, lẳng lặng nhìn Lư Văn Dụ: “Đại tẩu, ta có thể đến chơi không?”

Lư Văn Dụ cười cong mặt mày: “Đương nhiên là được.”

Khúc Hiểu Vi cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, mắt chứa đầy hơi nước.

Khúc phu nhân thản nhiên nhìn bọn họ, tạm thời nhẹ nhàng thở ra.

Tam di nương đã qua đời, nhị di nương đổi một thân phận quay về, Khúc phu nhân chỉ ngóng trông cái nhà này có thể càng ngày càng tốt lên.