🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Khúc Dương thầm thở dài, việc này quả thật đã được nguyên thân đồng ý.Hắn không khỏi nghĩ thầm, Lư Văn Dụ bị ép gả cho một tên ma ốm, vốn đã rất uất ức rồi, giờ y còn phải bái đường với một con gà trống, chẳng phải càng khiến y uất nghẹn hơn, đẩy nhanh quá trình hắc hóa của y hay sao?
Không bao lâu, tiếng ồn ã dần tiến lại gần.
Phỉ Thạch đi ra ngoài nhìn thoáng qua, trở về vui vẻ nói: “Đại thiếu gia, tân phu nhân đã tới, đưa vào động phòng.”
Khúc Dương trầm giọng nói: “Đỡ ta dậy.”
Một đám người ùa vào tân phòng, Hỉ Bà dìu tân phu nhân ngồi xuống mép giường.
Khúc Dương liếc mắt nhìn con gà trống ồn ào kia cùng Khúc Xán đang ôm gà trống, đột nhiên ho khan một trận
Phỉ Thạch vội vàng đỡ Khúc Dương ngồi xuống giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn.
Khúc Dương dần dằn tiếng ho xuống, giọng nói chẳng chút gợn sóng: “Hỉ bà và Nghênh Hà mong hạm tạm thời lưu lại, hoàn thành lễ nghĩa, những người khác đều lui ra hết đi.”
Sau khi đám người tan đi hơn phân nửa, nhất là khi không còn nghe thấy tiếng coọc coọc do con gà trống kia phát ra, Khúc Dương bỗng cảm thấy không khí tươi mát hơn nhiều.
Hắn nhìn tân phu nhân của mình, người trùm khăn hỉ ngồi ngay ngắn bên mép giường, vẫn không nhúc nhích.
Khúc Dương có chút bất đắc dĩ, ý bảo hỉ bà tiếp tục đi lưu trình.
Hỉ bà dâng chiếc gậy hỉ lên, Khúc Dương cầm nó, vén khăn hỉ lên.
Dưới khăn hỉ, là một khuôn mặt tuyệt diễm. Đôi mắt hẹp dài, mũi cao thẳng, đôi môi với độ dày mỏng vừa vặn, tất cả đều gãi đúng chỗ ngứa. Nhất là đôi mắt trong veo như đầm nước sâu kia, cứ như chỉ cần nhẹ nhàng cong lên là có thể khiến người khác chết chìm trong đó.
Nhưng, Khúc Dương biết, mỹ nhân này đang ngẫm xem nên chỉnh chết hắn như thế nào.
Lư Văn Dụ hơi ngước mắt, đón lấy ánh nhìn của Khúc Dương, cũng đánh giá hắn.
Thân như ngọc thụ, khuôn mặt có góc có cạnh, tròng mắt đen nhánh thâm thúy tựa như có ngàn vạn ánh sao xoay vần.
Nhưng, Lư Văn Dụ biết, người này chỉ có túi da đẹp đẽ mà thôi, hắn là tên mặt người dạ thú cưỡng đoạt dân lành.
Lư Văn Dụ hơi rũ mi, giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, lòng thầm mắng Khúc Dương.
Đã sắp chết đến nơi rồi, còn bắt y phải gả cho bằng được.
Hai nha hoàn Nghênh Hà và Phán Hạm, một người tiếp nhận gậy hỷ cất đi, một người bưng một khay đỏ đến, trên khay đặt hai ly rượu hợp cẩn.
Khúc Dương đưa một ly trong số đó vào tay Lư Văn Dụ, rồi gập vòng cánh tay. Sau khi hai cánh tay đã vòng vào nhau, hắn dùng một hơi uống cạn số rượu trong ly.
Buông chén rượu, Khúc Dương ho khan hai tiếng, Nghênh Hà tiến lên ngay, muốn vỗ lưng cho hắn, Khúc Dương ngăn nàng lại.
Lúc này, Vương ma ma bên cạnh Khúc phu nhân đến.
Vương ma ma cười, nói một tiếng hỉ, sau đó mới nói thêm: “Phu nhân lo đại thiếu phu nhân đói, cố ý phân phó phòng bếp làm chút thức ăn.”
Khúc Dương gật đầu: “Bưng lại đây.”
Tiểu nha hoàn bưng khay lại, Vương ma ma gắp một miếng sủi cảo đưa đến bên miệng Lư Văn Dụ.
Lư Văn Dụ đã được mẫu thân giảng giải các loại tình huống có thể gặp phải trong đêm tân hôn từ sớm, đương nhiên cũng biết một số nhà sẽ có dỗ đôi tân nhân ăn đồ sống.
Vì thế, y nhẹ nhàng cắn một miếng vỏ sủi cảo thật nhỏ rồi thôi.
Vương ma ma cười hỏi: “Đại thiếu phu nhân, sinh không sinh?”
“Sinh.” Lư Văn Dụ ra vẻ ngượng ngùng, lòng lại thầm rủa sả: Ăn một miếng sủi cảo sống, nói câu sinh, là có thể sinh?*
“Đại thiếu phu nhân nói sinh.” Vương ma ma cười, kéo dài âm cuối, trong phòng vang lên từng đợt tiếng cười.
Phỉ Thạch lại bẩm báo: “Đại thiếu gia, các thiếu gia tiểu thư muốn vào nháo động phòng.”
Nghe vậy, Khúc Dương ho khan từng trận, Phỉ Thạch đang đứng bên cạnh tiện tay vỗ vỗ lưng hắn.
Qua sau một lúc lâu, cơn ho của Khúc Dương giảm dần, yếu ớt nói: “Thân thể ta không khỏe, để bọn họ quay về hết, các ngươi cũng lui ra ngoài đi thôi.”
Sau khi hỉ bà chúc mừng vài câu, đi lĩnh tiền thưởng, nhóm người Vương ma ma đều lui ra cả, Phỉ Thạch đi cuối cùng quay người đóng của lại.
Trong tân phòng, đôi nến hỉ vẫn đang cháy nhiệt tình.
Khúc Dương nhìn Lư Văn Dụ không nói một lời, cố gắng thả nhẹ giọng, nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta ra giường la hán gian ngoài ngủ.”
Đợi trong chốc lát, Khúc Dương vẫn chưa nhận được lời đáp, nói cậu “Nghỉ ngơi sớm đi”, rồi vén rèm ra khỏi gian trong.
Lư Văn Dụ thở ra một hơi vẩn đυ.c, đáy lòng nghi hoặc không thôi.
Không phải Khúc Dương nhìn trúng y, ép y phải gả sao?
Đêm động phòng hoa chúc, sao Khúc Dương lại chẳng làm gì cả, chủ động ra gian ngoài ngủ? Nhưng, thế cũng rất tốt.
Lư Văn Dụ thoáng nhẹ nhàng thở ra, nỗ lực mở to hai mắt, không dám ngủ, nhưng dù sao y cũng không thắng nổi cơn buồn ngủ. Sau khi y mệt mỏi nằm xuống, y nhanh chóng rơi vào giấc ngủ sâu.
Trước khi ngủ, y vẫn còn một nỗi thắc mắc.
Hình như khi nãy, lúc không còn ai khác, sắc mặt Khúc Dương nhìn chẳng hề yếu ớt, cũng không kho khan thêm lần nào.
Khúc Dương đi vào gian trong nhìn thoáng qua, phát hiện người Lư Văn Dụ cuộn tròn, ngủ bên cạnh mép giường, phần khuỷu chân còn vắt bên ngoài giường.
Ngủ kiểu này, vừa không dễ chịu vừa dễ rơi khỏi giường.
Khúc Dương vô thức tiến lại, giúp Lư Văn Dụ cởi ủng và tất, dịch y vào giữa giường, kéo chiếc chăn mỏng trên giường qua, nhẹ nhàng mà đắp lên trên chốc người cậu.
Khúc Dương nghĩ thầm: Chờ đến khi điều tra rõ mọi việc, phải để Lư Văn Dụ rời khỏi Khúc gia.
Khi Khúc Dương lại trở lại gian ngoài, một nam tử mặc đồ xám, hành lễ, bẩm: “Thiếu gia, Tần Phong đã móc nối được với người trong kinh thành, mục đích của gã ta hình như là muối dẫn*.”
Tần Phong chính là công chính, dưới ngòi bút của tác giả, cả loại cơ nghiệp như tiền trang và sòng bạc, cũng có thể gây dựng và vận hành thuận lợi.
Bây giờ cốt truyện đã kết thúc, chính văn tiểu thuyết đã kết thúc mà Tần Phong vẫn còn muốn chen một chân, muốn buôn bán muối.
Khúc Dương hơi trầm ngâm một lát, nói: “Phái người nhìn chằm chằm gã ta đi.”
Hắn cũng muốn nhìn xem, không còn sự thiên vị của tác giả, Tần Phong phát triển mọi thứ như thế nào.
Người mặc đồ xám lên tiếng: “Vâng.”
Khúc Dương lại nói: “Cũng tra về thiếu phu nhân một chút, tra kỹ nguyên nhân khiến Lư gia đáp ứng việc gả y đi.”
“Vâng.”
Sau khi người mặc đồ xám lui ra, Khúc Dương nằm trên giường la hán ở gian ngoài, hơi híp mắt.
Trong chính văn quyển tiểu thuyết gốc, Lư Văn Dụ luôn tỏ ra cao ngạo, đối xử với Tần phong rất lạnh lùng, tỏ rõ thái độ cự tuyệt của mình. Chẳng những không có cái gọi là nghiện mà còn ngại, khi y đối diện với Tần Phong còn lộ ra vài phần chán ghét.
Một người như vậy, sao phải hại thụ chính?
Công thụ chính tương thân tương ái, không ai đến làm phiền y nữa, không phải đùng ý y sao?
Chẳng lẽ vì y bị cái bệnh kiểu: ta có thể không yêu ngươi, nhưng ngươi không thể không yêu ta?
Khúc Dương có điểm nghĩ không thông nổi.
Chẳng qua, việc khiến Khúc Dương càng không nghĩ ra được, là Lư Văn Dụ tại sao phải gϊếŧ hắn, còn có, y hạ độc thành công bằng cách nào.
Nếu y không muốn lưu lại Khúc gia, có thể nghĩ cách hòa li.
Lý do nào có thể khiến y vấy bẩn hai tay mình, thậm chí còn đáp mạng mình vào luôn như thế?
Nhất là khi, sau khi Khúc Dương biết hắn ta không bị ốm bệnh, mà là trúng độc, y cực kỳ cẩn thận trong việc ăn mặc đi lại.
Vậy liều độc trí mạng kia, đến tột cùng là hạ vào đâu?
—
sinh không sinh: đồ sống ở đây có âm hán việt là sinh thực, cho tân nhân ăn đồ sống hỏi sinh không sinh, ý sống hay không, mà cái sinh này còn có nghĩa là sinh nở, tương tự hỏi sinh con hay không, ngụ ý chúc con đàn cháu đống á mn
tiền trang: ngân hàng cổ đại á mn
*Muối dẫn: một loại công văn chứng từ để được buôn bán muối vào thời xưa, bởi thời xưa buôn bán muối được nhà nc kiểm soát*Giường la hán: là cái giường hau thấy trong phim cổ trang, như này này