Sau khi ngơi trong phòng một lát, Khúc Dương và Lư Văn Dụ trở lại sảnh chính.
Lúc này, sảnh chính chỉ còn ông chủ Lư và ba cha con Từ gia đang nói chuyện, khi thấy bọn họ đến đây, thì ngừng câu chuyện đang nói dở lại.
Lư Văn Dụ nhìn quét một vòng, hỏi: “Nương ở trong phòng bếp ạ?”
Ông chủ Lư gật đầu: “Bà ấy nói phải nấu cho con bữa cơm nhà, chút nữa là ăn được rồi. Từ thẩm của con đang hỗ trợ.”
Nghe vậy, Lư Văn Dụ phân phó Nghênh Hà và Phán Hạm: “Xuống phòng bếp, xem có gì cần hỗ trợ hay không.”
“Vâng ạ.” Hai cái nha hoàn đáp lời rồi rời đi.
Ông chủ Lư lặng lẽ quan sá Khúc Dương và Lư Văn Dụ, lòng vẫn cảm thấy khó tin.
Con ông ở trước mặt Khúc Dương, tự tại thoải mái cứ như một đôi phu thê già. Còn có, hai cô nương nhìn còn danh giá hơn khuê nữ nhà người ta kia, là nha hoàn Khúc gia phái để theo hầu Văn Dụ?
Trừ việc Lư Văn Dụ sống ở Khúc gia có tốt không, ông chủ Lư còn muốn hỏi Khúc Dương, cơ thể hắn có ổn không, bị bệnh gì, có thể trị được nữa không?
Chẳng qua, ông chủ Lư do dự chưa kịp mãi mà không mở miệng hỏi, ông sợ thất lễ, cũng sợ khiến Khúc Dương mất hứng, thành ra liên lụy Lư Văn Dụ, khiến y mất phần yêu chiều này.
Không ai hiểu con bằng cha mẹ, tương tự, đứa con cũng thế.
Lư Văn Dụ liếc Khúc Dương một cái, nói với ông chủ Lư: “Cha không cần lo cho chúng con, thân thể phu quân đã tốt hơn rồi.”
Khúc Dương khụ một tiếng, nói: “Xin nhạc phụ đại nhân yên tâm, con rể sẽ dưỡng cho cơ thể khỏe lên, để chăm sóc cho Văn Dụ thật tốt.”
“Ài.” Ông chủ Lư nửa tin nửa ngờ, nhưng cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, nói: “Con rể à, có những lời này của con, thì ta và nương Văn Dụ yên tâm rồi.”
Lư Văn Dụ thấy nơi này không có người ngoài, bàn dời đề tài lên trên phường nhuộm.
“Cha, chuyện phiền phức mà phường nhuộm gặp phải đã được giải quyết rồi chứ ạ?”
Ngay lập tức, biểu tình trên mặt ông chủ Lư cứng đờ, mềm giọng nói: “Chuyện phường nhuộm, có ta và nương con lo liệu là được rồi. Giờ con đã là dâu Khúc gia, phải biết chăm lo chồng con.”
Nghe vậy, Lư Văn Dụ trợn trắng mắt chẳng màng hình tượng.
Ông chủ Lư thấy vậy, không khỏi nhíu mày, muốn nói lý với cậu con trai này, may mà kịp nhớ ra, con trai đã gả ra ngoài rồi, con rể còn ở ngay bên cạnh, nên đánh thôi.
Khúc Dương nói: “Nhạc phụ đại nhân, Văn Dụ chỉ đang quan tâm ngài và nhạc mẫu. Nếu có chỗ nào cần con rể giúp đỡ, xin nhạc phụ đại nhân cứ việc phân phó.”
Từ phụ nháy mắt ra hiệu với ông chủ Lư, ông chủ Lư nhẹ nhàng lắc đầu với ông ấy.
Lư Văn Dụ nhìn thấy động tác nhỏ của bọn họ, hơi híp mắt, giọng nói lộ ra một tia không vui: “Rốt cuộc mọi người giấu con những gì?”
Ông chủ Lư không nói, những người khác tất nhiên cũng sẽ không nhắc đến nó.
Lư Văn Dụ dùng lưỡi đẩy đẩy má trong, quyết định dùng biện pháp mạnh với ông: “Nếu cha đã coi ta là người ngoài, vậy ta và phu quân sẽ rời đi ngay.”
Nói xong, y còn cố tình học theo Lư phu nhân, lấy khăn tay quẹt quẹt mắt.
Khúc Dương vội vàng nhìn y bằng ánh mắt đầy lo lắng, khi thấy miệng y hơi nhếch lên, mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông chủ Lư thở dài, nghĩ thầm: Con rể nhìn như cũng để ý con trai ông lắm, nhỡ đâu nói ra, mọi chuyện sẽ được giải quyết dứt điểm thì sao?
“Phường nhuộm bị Khúc gia chèn ép đến mức không thể nào tiếp tục duy trì nổi nữa, sau khi các ngươi thành thân, Khúc gia cũng không hề thu tay lại.”
Nghe vậy, Khúc Dương và Lư Văn Dụ cùng mở to hai mắt.
Khúc Dương vội vàng hỏi: “Nhạc phụ đại nhân, chuyện này rốt cuộc là sao? Khúc gia làm chuyện gì cơ?”
Ông chủ Lư thấy biểu tình của Khúc Dương, ông tin hắn không biết chuyện. Nhưng, việc trong Khúc gia, chỉ sợ Khúc Dương cũng không thể nào làm chủ. Nói ra, chỉ làm hai đứa nhỏ này phiền lòng theo mà thôi.
Khúc Dương nói: “Xin nhạc phụ đại nhân yên tâm, nếu Khúc gia làm chuyện gì không nên làm, ta nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa đáng.”
Lư Văn Dụ nhìn cha, liên tục gật đầu, nói: “Cha, Khúc Dương là con rể người, người phải tin hắn.”
Tâm trạng ông chủ Lư hơi phức tạp, cuối cùng cũng lựa chọn tin tưởng Lư Văn Dụ.
“Một tháng trước, phường nhuộm của chúng ta nhận một đơn đặt hàng, đặt mười cuộn lụa vân cẩm*.”
“Lụa vân cẩm?”
Lư Văn Dụ mở to hai mắt, không nói đến kỹ thuật dệt vân cẩm khó khăn đến nhường nào, chỉ nói đến việc…
“Nhà chúng ta mở phường nhuộm, không phải tiệm vải, sao lại có đơn đặt lụa vân cẩm? Huống hồ, lụa vân cẩm là cống phẩm, phải có công văn của phủ dệt Giang Ninh mới được phép mua bán.”
Ông chủ Lư quay mặt đi, xấu hổ đến mức không dám nhìn y.
Lư Văn Dụ trầm mặt xuống, nhìn về phía Từ phụ: “Từ thúc, chắc thúc cũng biết, đúng chứ?”
Từ phụ dời mắt đi.
Khúc Dương nắm lấy tay Lư Văn Dụ, để y bình tĩnh lại.
“Nhạc phụ đại nhân, có thể cho ta biết, người đặt mua lụa vân cẩm là ai không?”
Ông chủ Lư do dự một lát, mới ấp a ấp úng nói: “Là một thương nhân từ nơi khác đến, họ Cố.”
Lư Văn Dụ hít vào một hơi thật sâu, hỏi: “Cha, vì sao?”
Ông chủ Lư biết ý Lư Văn Dụ muốn hỏi, là vì sao muốn tiếp đơn đặt hàng này.
Còn có thể vì sao?
Đương nhiên là vì tiền.
Có tiền, mới có thể trả hết nợ, mới không phải bán con trai đi.
“Hôm nay là ngày con lại mặt, chúng ta không nói chuyện này nữa, ngày khác rồi nói tiếp.”
“Cha, con muốn biết ngay bây giờ.” Lư Văn Dụ đã thấy khó hiểu từ lâu, vì sao một hai phải gả y đi cho bằng được, sự thắc mắc này vẫn theo y đến tận hôm nay, càng ngày càng lớn.
Từ phụ đứng lên, nói: “Ông chủ, trong nhà còn có chút việc, ta và hai thằng nhóc này đi xử lý một chút, lát nữa sẽ quay lại sau.”
“Được.” Ông chủ Lư biết Từ phụ muốn dẫn hai đứa con trai của ông ấy tránh đi.
Sau khi ba cha con Từ gia đi rồi, ông chủ Lư đón tầm mắt sắc bén của Lư Văn Dụ, chậm rãi nói: “Ta thiếu một khoản nợ cờ bạc.”
*****
*Lụa vân cẩm hay gấm vân cẩm: là một sản phẩm thủ công mỹ nghệ bằng lụa truyền thống của Trung Quốc, được mệnh danh là "tấc cẩm tấc vàng", lụa vân cẩm bởi vì có màu sắc rực rỡ, đẹp như ráng chiều trên trời mà có tên như vậy, nguyên liệu dệt nên cầu kỳ, đường dệt tinh tế, đồ án tinh xảo, hoa văn gấm rực rỡ, phong cách tao nhã, được mệnh danh là "Vua của các loại gấm lụa", đại biểu cho thành tựu cao nhất của công nghệ dệt tơ tằm Trung Quốc.
Trong các loại vải tơ tằm cổ đại, "cẩm" là loại vải đại diện cho trình độ kỹ thuật cao nhất, còn Vân Cẩm Nam Kinh thì tập trung vào sự thành công của công nghệ nghệ thuật dệt thoi các đời, đứng đầu trong bốn loại gấm nổi tiếng của Trung Quốc, ba triều Nguyên, Minh, Thanh đều là cống phẩm ngự dụng hoàng gia, bởi vì văn hóa và nội hàm phong phú của nó, được các chuyên gia gọi là cột mốc cuối cùng trong lịch sử công nghệ dệt gấm cổ đại Trung Quốc, được công nhận là "báu vật phương Đông", "Nhất tuyệt Trung Hoa", cũng là di sản lịch sử văn hóa quý báu của dân tộc Trung Hoa và toàn thế giới.