Chương 8

Nó hất cằm lên, vừa nói không cần khen ngợi, vừa lặng lẽ nhìn Cố Nam.

Cố Nam còn chưa kịp nói chuyện thì đã cảm giác như tay mình chạm vào thứ gì đó mềm mềm, đồng thời mu bàn tay hơi nhói lên. Anh nhanh chóng nhấc tay ra rồi bật công tắc đèn. Vào khoảnh khắc đèn sáng lên, anh cảm giác như tim mình đã ngừng đập.

Con chuột xám nằm nửa sống nửa chết trên mặt đất, cố gắng trốn thoát nhưng bị Kiều Mộc cắn một phát kết thúc đời chuột.

"Không phải chứ?" Kiều Mộc nhìn Cố Nam với ánh mắt khó tin, tên nhân loại này yếu đuối đến mức đánh không lại một con chuột sắp chết sao?

Con người này làm thế nào để sống được đến tận bây giờ?

Trong khi đó, Cố Nam cũng nhìn Kiều Mộc với ánh mắt không thể tin được. Anh liếc nhìn mu bàn tay của mình, vết thương không sâu, có hơi rỉ máu, sau đó lại nhìn Kiều Mộc.

“Kiều Mộc, mày xong rồi.” Cố Nam trực tiếp vạch chăn ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hôm nay mày xong rồi.”

Lúc Kiều Mộc bị túm gáy, nó vẫn không hiểu tại sao Cố Nam lại đột nhiên tấn công mình, nhưng bộ phận quan trọng nhất là sau gáy đã bị tóm chặt, nên nó không có cách nào thoát ra, chỉ đành vùng vẫy tứ chi với vẻ mặt giận dữ.

"Có bản lĩnh thì thả ta xuống, chúng ta solo!" Kiều Mộc giãy dụa hét lớn: "Nắm gáy của mèo thì được tính là bản lĩnh gì!"

Sau đó nó bị Cố Nam ném ra ngoài cùng với con chuột.

______

Ngoại trừ hồi nhỏ nghịch ngợm nên từng bị ném ra ngoài ra thì từ khi lớn lên, Kiều Mộc chưa từng bị ai đối xử như vậy. Lúc bị ném ra ngoài, nó cũng không có ngã mà ngược lại đáp đất rất vững vàng, sau đó nó quay đầu tức giận nhìn Cố Nam.

Tức chết mèo rồi, con chuột mà nó vất vả bắt được không được trân trọng thì thôi đi, vậy mà tên nhân loại này còn vứt ra ngoài.

Rốt cuộc tên đó có biết phép tắc không? Đây là địa bàn của anh Sẹo nó đó!

Bây giờ Cố Nam không còn quan tâm đến con mèo mướp nữa, anh bị con chuột cắn vào lòng bàn tay, mặc dù vết thương không sâu, nhưng có hơi rỉ máu. Nghĩ đến dù sao cũng là con chuột hoang, không biết có vi khuẩn gì không, nên anh liền gọi trợ lý đến ngay trong đêm. Sau khi trợ lý lái xe tới, anh khập khiễng bước lên xe đối phương.

Anh mở cửa sổ xe, nhìn con mèo mướp không có chút ăn năn hối lỗi ở bên ngoài, hít một hơi thật sâu rồi lập tức đóng cửa sổ xe lại.

Anh sợ nếu nhìn thêm một giây nào nữa thì anh sẽ bị con mèo này làm cho tức chết.

"Cố tổng." Khi nhận được cuộc gọi, trợ lý còn thấy hơi khó hiểu. Nhưng sau khi đến nhà của sếp và nhìn thấy dáng vẻ tàn tạ của sếp mình thì cậu ta lại càng kinh ngạc hơn, cậu ta vừa lái xe vừa tò mò hỏi: "Chân của anh sao vậy? Mới qua có một đêm mà đã thành thế này rồi?"

"..." Vốn dĩ lời đã ra đến bên miệng nhưng bị Cố Nam nuốt lại. Anh không thể nói rằng mình bị mèo đâm thành như vậy được, thực sự rất mất mặt, vậy nên anh đã chọn cách giải thích hợp lý hơn: "Trời tối quá nên bị đυ.ng chân."

“Vậy anh đi tiêm phòng đi…” Sau khi trợ lý biết việc sếp của mình bị chuột cắn, cậu ta lắc đầu nói: “Sao anh lại bị chuột cắn thế? Vậy con chuột đó đã chết chưa hay vẫn còn sống?"

Nhắc tới đây, Cố Nam lại nghĩ tới con chuột bị cắn chết kia, anh đột nhiên có hơi đau đầu.

"Sếp?" Trợ lý liếc nhìn sếp mình đang uể oải qua gương chiếu hậu, cậu ta vừa lái xe vừa an ủi: "Chỉ cần tiêm phòng là sẽ ổn thôi. À đúng rồi, khi nào thì sếp về? Sếp còn muốn ở lại đây thêm mấy ngày không?"

Vốn dĩ ngoài việc đón con mèo theo yêu cầu của ông cụ ra, anh còn định ở lại đây thêm mấy ngày, bởi vì mấy hôm nữa bị phá bỏ rồi, căn nhà này sẽ biến mất.

Nhưng bây giờ anh đã thay đổi ý định, anh sợ rằng nếu còn tiếp tục sống ở đây thì sớm muộn gì cũng bị con mèo ám sát. Hôm nay là con chuột, lỡ ngày mai là con rắn độc thì sao? Ai mà biết được rốt cuộc con mèo đó muốn làm gì?

“Ngày mai về.” Cố Nam dựa vào ghế sau thở dài: “Để tôi tra xem bị chuột cắn có chết không.”

"Sếp, nếu anh tìm triệu chứng trên Baidu thì trăm phần trăm sẽ ra mắc bệnh ung thư." Trợ lý không nhịn được mà vui mừng: "Đừng sốt ruột quá."

Cố Nam lạnh lùng liếc trợ lý của mình, không phải cậu ta bị cắn nên đương nhiên cậu ta không sốt ruột. Nhưng khi đối mặt với thanh tìm kiếm, Cố Nam vẫn suy nghĩ rồi quyết định tìm "vụ án bị mèo gϊếŧ".

[Trong trường hợp nào thì mèo muốn gϊếŧ người?]

[Tại sao mèo lại thả chuột cho người?]

[Những dấu hiệu trước khi bị mèo gϊếŧ là gì?]

……

Sau khi tìm kiếm những tin tức liên quan quan, trang chủ đột nhiên đẩy ra một bài hướng dẫn nuôi mèo, trên đó viết "Cách giao tiếp với mèo hiệu quả". Cố Nam thấy vậy liền cười khẩy một tiếng rồi trực tiếp đóng trang lại.

Ba phút sau, anh chăm chú kéo xem từng trang một và ghi lại những nội dung chính.

Kiều Mộc nhìn Cố Nam lên xe rời đi. Con chuột mà Cố Nam không muốn ăn lại chính là món yêu thích của Kiều Mộc. Nó ngậm con chuột đi đến góc tường, ngay lúc nó đang chuẩn bị ăn sạch sẽ con chuột thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu "meo" vô cùng yếu ớt.

Tiếng kêu này cực kỳ nhỏ, Kiều Mộc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một con mèo xám đang nhìn về phía bên này, trên cổ nó còn đeo thứ gì đó nhìn không ra, nhưng rõ ràng thứ đó đang thắt chặt cổ nó lại, khiến con mèo xám rất khó chịu.

Có vẻ như nó hơi sợ Kiều Mộc, nhưng nó thực sự đang rất đói. Nó nằm trên mặt đất, co cả người lại, đôi tai của nó vểnh lên, ngập ngừng nhìn Kiều Mộc rồi thì thầm nói: "Em... Có thể cho em ăn một ít được không?

Giọng nói của nó nhỏ đến mức gần như không thể nghe được, Kiều Mộc biết rằng con mèo này đang rất yếu, thậm chí không còn sức để đi lại một cái nhanh nhẹn được nữa, có vẻ như cuộc sống của nó cũng không được tốt cho lắm, bộ lông của nó bết lại, thậm chí cái đuôi cũng chỉ còn lại một nửa.

Đây là lần đầu tiên Kiều Mộc nhìn thấy một con mèo chỉ có nửa cái đuôi.

“Tùy mày.” Kiều Mộc khẽ vẫy đuôi, quay người trèo lên tường, nó nhìn con mèo xám thận trọng tiến đến góc tường, sau đó ngậm con chuột trong miệng rời đi. Dưới ánh trăng, bóng của con mèo xám trải dài rất dài, đuôi nó hơi dựng lên nhưng chỉ có một nửa.