Chương 7

Bên ngoài đang là buổi trưa, trời nắng chói chang. Cố Nam phải đến thăm mộ bà nội, dọn cỏ dại cạnh mộ, sau đó quay lại nhà dọn dẹp từ trong ra ngoài. Bởi vì căn nhà cũ sẽ bị phá bỏ, nên phải mang mấy thứ có thể mang đi, dù sao đây cũng là tâm niệm duy nhất của ông cụ.

Quá trình này khiến anh gần như kiệt sức, mồ hôi chảy đầm đìa, vẻ đẹp trai phong độ lúc đầu đã biến mất từ lâu.

Nhưng khi anh làm xong mọi việc và trở về phòng, anh lại nhìn thấy một con mèo đang nhảy xuống khỏi chăn bông của anh, nó còn duỗi người một cách thoải mái, sau đó đi ngang qua Cố Nam mà không hề có chút cảm giác tội lỗi nào.

“Giường của ngươi không thoải mái.” Lúc đi ngang qua chân Cố Nam, nó còn dừng lại, đưa ra ý kiến: “Vướng chân quá.”

Cái đuôi lông lá lại quét qua chân Cố Nam một lần nữa, sau đó chạy đi mất.

"Chăn bông..." Cố Nam lập tức ý thực được chuyện gì đã xảy ra, anh nhảy bổ vào chiếc chăn bông mà mình mang đến. Quả nhiên, chiếc chăn tơ tằm đã bị móng vuốt của con mèo cào nát, anh hít một hơi thật sâu. Sau đó anh bỗng nhớ ra, hôm nay lúc anh phơi chăn cho ông cụ, chăn của ông cụ rất sạch sẽ và không hề có vết móng cào nào.

"Kiều Mộc!" Cố Nam hét lên: "Tối nay đừng hòng tao cho mày ăn!"

"Hờ" Kiều Mộc nằm ở ngưỡng cửa, nghe rất rõ ràng, nhưng nó cũng chỉ nhắm mắt lại, khinh thường liếc nhìn Cố Nam: "Không phải chỉ là bữa tối thôi sao? Sao có thể làm khó được ta?"

Cũng không nhìn xem anh sẹo nó là ai, nó là mèo mướp đó!

“Anh Sẹo.” Con mèo cam luôn thích đi lang thang hóng chuyện. Nó thò đầu ra khỏi bụi cây, nhìn Kiều Mộc một lúc, sau khi xác định tâm trạng của Kiều Mộc đang khá tốt, nó mới mạnh dạn đi đến gần: "Anh đã chuẩn bị bất ngờ cho nhân loại kia rồi hả?"

Con mèo cam rất thích nghe ngóng tin tức, chuyện gì cũng nghe.

"Ừ." Buổi chiều Kiều Mộc ngủ rất ngon, nên tâm trạng quả thực rất tốt, nó lắc lư cái đuôi, vừa nãy nó vốn là định nhe răng cảnh cáo Cố Nam, nhưng bỗng nhớ ra nó vẫn đang trong giai đoạn hối lỗi. Lúc này nó lập tức liếʍ chân, nhắm hờ mắt nói: “Bất ngờ mà tao tặng, chắc chắn sẽ khiến cho nhân loại đó hài lòng, không có ai không thích chuột cả.”

Không có con người hay con mèo nào có thể từ chối món quà của anh Sẹo nó.

Con mèo cam ngước nhìn Kiều Mộc với vẻ mặt ngưỡng mộ, không hổ là anh Sẹo, một món quà đắt tiền như chuột cũng có thể tùy tiện tặng cho người khác. Phải biết rằng chỉ cần bọn nó bắt được một con chuột trong nhà thì con người sẽ rất vui, con khen ngợi bọn nó nữa.

Chuột là thức ăn và là đồ chơi yêu thích của mèo, là thứ dùng để trao đổi giữa mèo với mèo. Bây giờ Kiều Mộc đã đưa thứ mình thích nhất cho Cố Nam rồi, nếu tên đó vẫn còn cáo trạng với ông nội, thì đừng trách nó dùng đến móng vuốt.

Con chuột xám mạng lớn lần trước rất muốn ra ngoài, nhưng hai con mèo bên ngoài thực sự nguy hiểm nên nó chỉ có thể tạm thời ngồi trong ổ, đợi đến đêm sẽ đi ra tìm thức ăn.

Bởi vì ngăn cách bởi một bức tường, nên nó không hề biết việc mình đã bị một con mèo mướp canh chừng.

Nếu con mèo mướp đã muốn nó chết ở canh ba thì đố ai dám giữ nó đến canh năm.

____

Khi màn đêm buông xuống, tất cả ánh đèn trong thôn đã tắt, chỉ còn lại hai ngọn đèn đường mờ ảo ở ngã tư, như hai ông già đang canh giữ cổng thôn.

Lúc con chuột xám thò đầu ra khỏi ổ, nó không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, rút kinh nghiệm từ bài học lần trước, lần này nó thận trọng hơn, nhưng ngay khi nó làm theo thao tác thường làm, thò đầu ra rồi chuẩn bị rụt vào thì bị con mèo bỗng nhảy từ mái hiên xuống và trực tiếp bắt được. Con chuột kinh ngạc nhanh chóng chui vào ổ, nhưng những móng vuốt đáng sợ cũng chui vào theo.

"Chít chít chít chít." Con chuột xám tuyệt vọng trốn đằng sau bức tường, khi nó thò đầu ra lần nữa, nó thấy chóp mũi màu hồng của con meo đang tiến lại gần cửa, khịt nhẹ mấy tiếng, sau đó khuôn mặt của con mèo mướp hiện ra trước mắt, nó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào con chuột trong ổ, nhe những chiếc răng nanh ra. Con chuột xám thấy vậy run rẩy toàn thân, mắt nó đảo qua đảo lại, bám chặt vào bức tường.

Tuy nhiên, ngay khi con chuột xám nghĩ rằng chỉ cần như thế này thì con mèo sẽ không bao giờ bắt được nó thì đột nhiên, mấy chiếc móng vốn đang dừng trước mặt nó mở ra, đầu móng vuốt sắc nhọn duỗi ra dài hơn, con chuột bị ép thẳng xuống dưới móng vuốt với tốc độ cực nhanh.

Con chuột kêu lên thảm thiết, nó hiểu rằng lần này đời chuột của nó thực sự kết thúc rồi.

Nhưng cũng vào lúc này, chuột xám chợt hiểu ra, không phải trước đó nó trốn nhanh, mà là con mèo kia đang trêu đùa nó, nhưng rõ ràng bây giờ con mèo không muốn đùa nữa.

“Chít.” Con chuột rêи ɾỉ.

“… Tiếng gì vậy?” Cố Nam ngủ đến nửa đêm thì đột nhiên nghe thấy tiếng động nhỏ. Anh đã mệt mỏi cả một ngày, gần như không thể bật người dậy nữa, nhưng sức nặng đè lên ngực lại khiến anh khó thở. Anh đành phải mở mắt ra nhìn thì bắt gặp ánh mắt của Kiều Mộc.

Kiều Mộc ngồi xổm trên ngực Cố Nam, nó hơi nghiêng đầu, ưỡn ngực ra, dường như đang chờ lời khen ngợi đầy ngưỡng mộ của Cố Nam.

"...Đứng dậy... Khụ." Cố Nam phục thật rồi, con mèo không biết bản thân nó nặng bao nhiêu phải không? Nó đè lên ngực anh, thậm chí còn đứng dậy, dùng chân ấn ấn mấy cái. Cố Nam đành phải đẩy con mèo ra, ngồi dậy rồi túm nhúm lông trên đầu nó: "Mày làm cái gì vậy!"

"Meo." Kiều Mộc kêu lên một tiếng rồi nhảy xuống giường.

"Đêm hôm không ngủ, nhảy lên giường là muốn hù chết ai?" Cố Nam còn tưởng mình bị bóng đè, suýt chút nữa anh đã bị con mèo này ép cho ngạt thở. Lúc con mèo xuống giường, nó còn dùng móng vuốt quẹt qua vết thương của anh, trong giây lát, Cố Nam cảm thấy linh hồn mình đã thăng thiên.

"Tặng ngươi quà." Kiều Mộc hoàn toàn không ý thức được mình đã làm gì, thậm chí nó còn nhảy lên chiếc bàn cạnh giường ngủ trước mặt Cố Nam, cách Cố Nam rất gần. Lúc này Cố Nam mới để ý hình như trong miệng Kiều Mộc có thứ gì đó đen đen. Anh bỗng suy nghĩ đến một thứ vô cùng tồi tệ, ngay lúc Cố Nam đang chuẩn bị bật công tắc, thì Kiều Mộc đã chu đáo đặt con chuột trước mặt anh.

"Tặng nhà ngươi, đồ tươi đó." Kiều Mộc kiêu ngạo nói: "Ta biết nhân loại các ngươi thích đồ tươi, không cần quá sùng bái ta đâu, dù sao cũng chỉ là bắt một con chuột mà thôi, đối với ta chỉ là chuyện nhỏ "