Chỉ có Cố Nam mới cảm nhận được bắp chân của mình va vào mép bậc đá đau đến mức nào. Anh ngồi trên mặt đất một lúc, hít một hơi thật sâu. Con mèo mướp không có chút tội lỗi nào khi bản thân là ngọn nguồn của vụ việc, nhưng cũng may là nó không gây chuyện rồi bỏ chạy, mà chỉ tìm một chỗ ngồi xổm trên bức tường gắn đầy mảnh thủy tinh.
Cái đuôi của nó khẽ đung đưa qua lại ở phía sau, từ trên cao nhìn xuống Cố Nam.
“Tách” Cố Nam giơ điện thoại lên, chụp một bức ảnh gửi cho ông cụ. Quả nhiên một lúc sau, ông cụ đã gọi điện thoại tới: “Đúng vậy, chính là nó, nó là Kiều Mộc, cháu cẩn thận chút."
Cố Nam còn chưa kịp cáo trạng thì đã nghe thấy ông cụ nói tiếp: "Sao lại gầy gò ốm yếu thế này rồi, cháu có mang đồ ăn đến phải không? Nhớ phải mau chóng đút cho Kiều Mộc ăn đấy, đã gầy thành thế này rồi..."
Cố Nam: "..."
Gầy? Thành thật mà nói, con mèo trước mặt có bộ lông sáng bóng mượt mà, mặt mũi hăm hở, cơ thể cân đối, khỏe mạnh dẻo dai, nhìn thế nào cũng không được tính là gầy gò ốm yếu. Cùng lắm chỉ có thể gọi là gầy nhưng khỏe khoắn do đánh nhau nhiều, móng vuốt kia cào lên còn phát ra âm thanh sắc bén.
Có lẽ do ánh mắt Cố Nam quá thẳng thắn nên Kiều Mộc liếʍ móng vuốt muốn bỏ đi, nhưng đối phương lại đột nhiên đỡ tường đứng dậy. Vào lúc Kiều Mộc đang vô cùng cảnh giác mà vểnh tai lên thì giọng của ông cụ truyền tới từ vật trong tay đối phương.
"Kiều Mộc, là ông đây." Giọng nói của ông cụ phát ra từ điện thoại di động: "Ông bảo anh trai đến đón con đó, lát nữa con ngoan ngoãn lên xe với anh trai để anh trai chở đến chỗ ông nhé."
Kiều Mộc nghiêng đầu, đôi tai khẽ giật giật, cái đuôi từ từ rủ xuống.
"Nghe thấy chưa?" Cố Nam xoa bắp chân của mình, ngã thế này vẫn chưa gãy được, anh không có yếu ớt như vậy, nhưng phía trước lại sưng lên một cục u lớn khiến anh khó có thể cử động, anh không khỏi thở dài. Bà Vương ở phía sau nghe được tiếng động nên đi ra xem có chuyện gì, thấy vậy bà ấy nói: "Tiểu Cố đấy à, ông nội cháu thế nào rồi? Khi nào ông ấy về?"
“Ông cháu vẫn phải ở lại thêm mấy ngày nữa.” Cố Nam cười đáp lại.
"Trời ạ, sao cháu lại ngã thế này?" Bà Vương vội vàng nói: "Ngã đập cả vào chân rồi, phía trước có phòng khám y tế, cháu qua đó xem đi, đừng để ngã gãy xương, mau đi xem đi, bà thấy nó sưng tấy hết cả lên rồi đây này."
Vốn dĩ Cố Nam không định đi, nhưng nghe giọng điệu lo lắng của bà Vương, anh lại thấy có chút không yên tâm. Sau khi suy nghĩ, anh quyết định đi đến phòng khám một chuyến, dù sao cái chân này cũng là của mình.
Anh chỉ vào con mèo mướp, nói: "Đợi tao một lát."
Không phải chỉ là một con mèo thôi sao? Đợi anh quay lại, anh sẽ có cách xử lý.
Chẳng lẽ Cố Nam anh lại bị một con mèo hung dữ làm khó? Nực cười!
Anh đi khập khiễng dọc theo con đường mà bà Vương chỉ để đến phòng khám y tế, nhưng vừa đi được vài bước, anh đã nghe thấy bà Vương ở phía sau nói: “Đừng đeo kính râm nữa, chân đã bị thương thế này rồi, lát nữa trời tối hẳn không thấy đường càng dễ ngã hơn."
Cố Nam: "..."
Anh lặng lẽ tháo kính râm rồi một mình khập khiễng đến phòng khám y tế.
Ở trong phòng khám đầu thôn chỉ có một bác sĩ già, nhưng ông ấy làm việc rất nhanh nhẹn, động tác linh hoạt hơn nhiều so với Cố Nam. Ông ấy thúc giục Cố Nam vén bắp chân ra để xem chỗ bị sưng, sau đó nhanh chóng rửa vết thương, bôi chút thuốc, quấn băng gạc rồi bảo anh quay về.
"Bác sĩ, chân của tôi... Xương cốt có sao không?" Nghĩ đến lời bà Vương nói, Cố Nam thận trọng hỏi.
"Không sao." Bác sĩ già suy nghĩ rồi nói thêm: "Chỉ bị sưng thôi, có lẽ ngày mai sẽ sưng to hơn, nhưng sau đó sẽ khỏi hẳn."
Lúc này Cố Nam mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu bị một con mèo đâm gãy xương thì anh cũng không cần mặt mũi này nữa.
Kiều Mộc lại hoàn toàn không biết chuyện này, nó đã nhìn thấy Cố Nam từ lúc xuống xe cho đến lúc khập khiễng rời đi, nhưng nó chỉ nhớ tới việc mình không bắt được chuột, trong lòng vô cùng buồn bực.
Một con mèo mướp khác đứng cách Kiều Mộc không xa, nói: “Hôm nay không phải là lỗi của tao."
"Đây là chỗ của mày hay sao mà mày đến?" Kiều Mộc mất kiên nhẫn nói: "Cút."
Con mèo mướp kia chính là con mèo đã lao vào Kiều Mộc vừa nãy, nếu không có nó thì Kiều Mộc đã cắn chết con chuột từ lâu, làm gì có chuyện để đối phương thoát chết như vậy.
"Sẹo." Tang Bưu cười khẩy một tiếng rồi nhìn chằm chằm vào Kiều Mộc. Nó đứng dậy, đi vòng quanh bức tường bên cạnh, nhưng không có rời đi theo lời Kiều Mộc. Hành động này của Tang Bưu đã thu hút sự chú ý của Kiều Mộc, nó nhìn về phía Tang Bưu một cách thờ ơ, sau đó nhảy xuống khỏi tường, đi về phía Tang Bưu.
Cái đuôi của Tang Bưu hơi dựng lên, hiển nhiên là có ý định tấn công, nhưng đối với Kiều Mộc mà nói, đánh bại một con mèo đã từng bại trận dưới tay mình không phải là việc cần lo lắng.
“Lần trước thua mày là do tao bất cẩn, nhưng lần này thì chưa chắc.” Tang Bưu nằm bò trên tường, gầm gừ với Kiều Mộc, nó hơi hạ cơ thể xuống, nhìn vừa hung dữ vừa có chút đáng sợ.
Nhưng Kiều Mộc lại không có kiên nhẫn, vào lần thứ hai Tang Bưu gầm gừ với nó, nó trực tiếp lao tới, hất đối phương ra khỏi tường. Sau khi hai cùng ngã xuống đất, nó cắn mạnh vào cổ đối phương, sau đó dùng móng vuốt kéo đầu đối phương, thậm chí nó còn dùng hai chân sau đá mạnh vào bụng đối phương khiến lông mèo bay khắp trời.
Nửa phút sau, Tang Bưu khập khiễng bỏ chạy.
Kiều Mộc nhổ ra lông mèo trong miệng, lắc cái đầu, khinh thường nhìn phần đầu của con mèo bò sữa lộ ra ở trong góc, đối phương lập tức cứng đờ cơ thể, tứ chi vung loạn xạ, chạy khỏi tầm mắt Kiều Mộc.
Kiều Mộc: "..." Đồ điên.
Cho dù đều là mèo mướp, nhưng ai mạnh hơn thì làm chủ. Trước khi Kiều Mộc đến đây thì nơi này từng là địa bàn Tang Bưu, nhưng giờ nó đã đến rồi nên sau này bất kỳ con mèo nào gặp nó cũng phải cụp đuôi xuống, bao gồm cả Tang Bưu.
Ngoại trừ con mèo bò sữa ra, bở vì cái thứ đó không được bình thường cho lắm.
Kiều Mộc sợ đánh nó lại càng làm cho nó vui hơn.
Tên nhân loại kia không biết đã quay về từ lúc nào, đang đứng sững sờ ở cửa, Kiều Mộc nhìn theo tầm mắt người đó, có lẽ đối phương hơi kinh ngạc trước bộ dạng của con mèo bò sữa, hay nói cách khác là cảm thấy bản thân... trúng tà rồi.
Kiều Mộc lạnh lùng kêu một tiếng, con mèo bò sữa kia càng chạy nhanh hơn.
Cố Nam thề rằng đây là lần đầu tiên trong đời anh nhìn thấy một con mèo kỳ lạ như vậy. Anh không thể diễn tả được cảm giác giữa màn đêm, trong thôn sơn, dưới ánh trăng, một con mèo vừa lắc lắc cái đầu vừa chạy về phía anh, chỉ có thể nói là dựng hết cả tóc gáy.