Nó cũng đang cảnh giác cao độ cho một cuộc tấn công sắp tới. Nó biết rằng sau một đòn nhử, thường sẽ là một chiêu chính thức.
Quả nhiên, sau khi xác định bên ngoài không có động tĩnh gì, con chuột xám chậm rãi chui vào trong ổ, tuy nhiên, khi mới chui được nửa người, nó bỗng cảm giác như bị ai giữ đuôi, con chuột lập tức quay người chạy về phía góc tường theo hướng khác.
"Meo!" Kiều Mộc mắng một tiếng, con chuột này quả thực rất mưu mô, phản ứng cũng rất nhanh. Kiều Mộc bật hai chân sau lên đuổi theo, tốc độ của nó nhanh như một mũi tên, gần như không thể nhìn thấy dư ảnh.
Con chuột đúng là xảo quyệt đấy, nhưng đối mặt với thiên địch thì nó tự động ở thế bất lợi, nó chỉ có thể trơ mắt nhìn cái miệng đang há to lao về phía mình.
Đây là một con mèo mướp, đừng nói đến việc gϊếŧ chuột, lúc nó nổi máu lên thì đến chủ nhân nó cũng không tha.
Đây chắc chắn sẽ là vết cắn vừa chua xót vừa sảng khoái, bản thân con chuột thậm chí còn chưa kịp kêu lên thì nó đã nhận ra rằng phận chuột của mình đến đây là hết. Nhưng cơn đau dữ dội như trong dự kiến
lại không xuất hiện, con mèo mướp định cắn nó đã bị một con mèo khác ở góc đường lao đến, hất văng sang một bên.
Con mèo lao tới cũng là một con mèo mướp.
"Sẹo?" Con mèo mướp đi tới, ngạc nhiên hỏi.
"Tang Bưu?!" Kiều Mộc bị đâm cho loạng choạng, con chuột đã tuột ra khỏi miệng nó và bỏ chạy, nó phát ra âm thanh giận dữ, cảnh báo với con mèo mướp vừa lao tới rồi lập tức đuổi theo con chuột.
Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì rất khó để bắt được con chuột xám xảo quyệt kia một lần nữa. Chân sau của mèo mướp để lại vết móng vuốt sâu trên mặt đất, nó nhảy lên tường rồi lấy đà nhảy lên mái hiên. Nó chạy loạn xạ trên mấy tấm gạch ngói, chuẩn bị chặn con chuột ở phía bên kia ổ.
Chiếc xe địa hình không dễ gì mới rẽ được vào thôn đang chạy tới, người thanh niên ngồi ở ghế lái vừa nhìn vào gương chiếu hậu xem lốp xe có bị thủng không, vừa trò chuyện với người bên trong điện thoại: "Cháu biết rồi, chỉ có một con mèo, không còn thứ gì khác nữa phải không?"
"Đúng vậy." Ông cụ ở đầu bên kia tức giận hét lên: "Cháu phải nói chuyện đàng hoàng với Kiều Mộc, nó có thể nghe hiểu được! Thằng nhóc cháu đừng trực tiếp bắt nó!"
"Cháu biết rồi, cháu sẽ không làm nó bị thương đâu." Người thanh niên nói.
“Ông sợ nó đánh cháu thì có.” Ông cụ cười một tiếng: “Tính tình nó không tốt.”
Lúc đầu khi nghe thấy điều này, Cố Nam không quan tâm lắm, không phải chỉ là một con mèo thôi sao? Có thể mạnh được đến mức nào? Trong công ty anh cũng có mấy nhân viên nuôi mèo, thỉnh thoảng họ sẽ mang mèo đến chỗ làm, cùng lắm thì cũng chỉ kêu thêm hai tiếng meo meo mà thôi.
“À đúng rồi…” Trong điện thoại vang lên tiếng xì xì, khiến tai Cố Nam đau nhức, anh tháo tai nghe Bluetooth ra, khi nhìn lại thì đối phương đã cúp máy, chắc là do tín hiệu ở đây không được tốt.
Dù sao thì đây cũng là một ngôi làng rất cổ, cổ đến mức chỉ còn lại hai ngọn đèn đường ở đầu thôn là còn sáng.
Vốn dĩ Cố Nam đang tận hưởng kỳ nghỉ hiếm hoi của mình thì nhận được điện thoại của ông cụ, nói rằng ngôi nhà cũ sắp bị phá bỏ, trong nhà không có đồ gì giá trị ngoại trừ một con mèo.
Vậy nên chuyến đi này của anh là đến để đón mèo, thậm chí anh còn mua sẵn một chiếc l*иg mèo để trong cốp xe.
Khi anh đỗ xe lại và đi ra thì chỉ thấy một cánh cửa bị khóa, mấy câu đối kiểu xưa đã bắt đầu rơi ra, nhưng những dòng chữ được viết bằng mực bên trên vẫn tràn đầy sức sống và uy lực.
Chỉ là anh nhìn quanh một vòng cũng không thấy con mèo mà ông cụ nói đâu. Tuy nhiên, tính cách của mèo không thích gần gũi với con người, nó thích được tự do, đặc biệt là những con mèo lang thang trong thôn, Cố Nam đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc này.
Lúc anh đang cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động, anh vô thức nhìn xuống, chỉ thấy một bóng đen lao qua đầu anh. Anh còn chưa kịp suy nghĩ thì cái thứ lông xám đã lướt qua chân anh. Con chuột xám mập mạp chen vào khe cửa, còn quay lại nhìn anh với ánh mắt rất xin lỗi.
Có trời mới biết Cố Nam nhìn thấy lời xin lỗi trên mặt con chuột như thế nào.
Sau đó, anh lại cảm giác được phía trên đỉnh đầu đen kịt, không đợi anh kịp phản ứng, một thứ to lớn đã giẫm lên vai anh làm điểm tựa, rồi nhanh chóng lao vào bên trong từ giữa hai chân Cố Nam.
Cố Nam vốn đã bị con chuột dọa cho lùi lại một bước, sau đó lại bị vật thể lông xù khổng lồ không biết từ đâu lao tới này đâm vào chân, lực đâm của nó rất mạnh. Khi Cố Nam lùi lại một bước nữa, anh đã giẫm lên mép bậc đá.
Những bậc đá lẽ ra phải vững chắc giờ lại kêu cạch một tiếng, Cố Nam cảm thấy chân mình bước vào khoảng không, cả người rơi tự do.
Lúc này điện thoại di động trong túi của anh cũng vừa thu được tín hiệu, trên màn hình điện thoại hiển thị một tin nhắn muộn màng:
Ông cụ: Còn nữa, trên bậc thềm nhà có một viên gạch bị lỏng, ông vẫn chưa kịp tìm người thay, cháu xử lý giúp ông nhé.
Khi Cố Nam ngã xuống đất, đầu óc anh choáng váng, anh ngồi sững sờ ở đó hai giây rồi mới cảm thấy bắp chân mình đau nhức. Lúc ngẩng đầu nhìn lên, anh thấy một con mèo mướp đang ngồi xổm trên tường, nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc.
Không khó để đoán được thứ vừa lao qua là gì.
Nếu anh đoán không lầm thì lúc này thủ phạm đang tỏ vẻ khinh miệt, nhìn anh từ đầu đến cuối với ánh mắt khinh thường, sau đó kêu lên hai tiếng.
Mặc dù anh không hiểu con mèo này nói gì, nhưng khả năng cao không phải là lời hay ý đẹp.
Bây giờ Cố Nam mới hiểu ông cụ nói con mèo này tính tình không tốt là có ý gì, anh nhìn những đường cơ bắp trên người con mèo, cùng với bộ lông sọc xám, đôi mắt kiêu ngạo và lạnh lùng, chóp đuôi run rẩy của nó cho thấy từng sợi lông của con mèo này đang vô cùng mất kiên nhẫn.
“Đồ ngáng đường.” Đây là đánh giá đầu tiên mà Kiều Mộc đưa ra về nhân loại trước mặt này.
Lần đầu tiên trong đời, Cố Nam bị một con mèo ghét bỏ.