Chương 20

Khi Cố Nam về đến nhà thì đã hơn bảy giờ tối, anh thấy hàng chuyển phát nhanh được đặt trước cửa nên thuận tiên cầm vào. Chỉ là vừa vào nhà, anh đã cảm thấy có gì đó không ổn. Anh ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, sau đó lùi lại một bước, mở cánh cửa anh vừa đóng lại ra.

Ngôi nhà giống như bị trộm đột nhập, đồ vật lăn lóc ngổn ngang.

Cố Nam lập tức đi vào tìm con mèo của mình, nhưng anh mở cửa hai lần cũng không thấy Kiều Mộc lao ra ngoài, trong đầu anh hiện lên vài suy nghĩ không tốt, anh ngồi xổm xuống, nhìn vào trong gầm ghế sofa, sau đó lai nhìn xung quanh để tìm Kiều Mộc. Anh vừa lật hết bàn ghế lên vừa hét: "Kiều Mộc? Kiều Mộc đâu rồi? Ra đây... Tao mang đồ ăn về cho mày này, ra đây đi Kiều Mộc."

Nhưng bất luận anh có dụ dỗ thế nào, trong nhà vẫn không có động tĩnh gì. Trái tim Cố Nam đập thình thịch, anh lẩm bẩm: “Đừng nói là bị trộm rồi đấy nhé? Không phải chứ… Thời đại này mà vẫn còn có người đột nhập vào nhà cướp mèo sao?"

Khi nói ra lời này, chính Cố Nam cũng cảm thấy hơi khó tin.

Anh lập tức đi vào phòng sách, mở camera giám sát bên ngoài cửa lên, sau đó kiểm tra thời gian từ lúc anh ra ngoài, nhưng không có gì, cũng không có người nào ra vào. Anh còn kiểm tra cả đồ đạc có giá trị trong nhà, nhưng ngoại trừ Kiều Mộc ra thì không mất thứ gì.

Cố Nam đứng yên tại chỗ, anh chắc chắn rằng không hề có trộm đột nhập vào nhà, nhưng Kiều Mộc cũng không thể mở cửa đi ra ngoài được, vậy nên anh tìm kiếm khắp nơi, thậm chí lật từng ngóc ngách, đi tới đi lui quanh nhà ba vòng.

Nơi nguy hiểm nhất thường là nơi an toàn nhất. Kiều Mộc nằm trong ngăn kéo tủ quần áo, lặng lẽ nhìn Cố Nam tìm mình khắp nơi, nó không kêu một tiếng nào, chỉ nhẹ nhàng liếʍ chân. Đuôi của nó khẽ lắc lư qua lại, có thể thấy từ đôi mắt mèo khép hờ của nó rằng đây rõ ràng là sở thích xấu xa của nó.

Nó sống chết không lên tiếng, cứ để Cố Nam đi tìm khắp nơi như vậy.

"Đúng là tên mù." Đây là kết luận Kiều Mộc đưa ra về Cố Nam.

Tuy nhiên rất nhanh, Kiều Mộc đã nhận ra rằng mặc dù thị lực của Cố Nam có vấn đề, nhưng thính giác của anh vẫn ổn, ít nhất anh cũng nghe thấy được một âm thanh nhỏ, vậy nên anh lập tức nhắm mục tiêu vào phòng ngủ, anh tìm từ bệ cửa sổ cho đến giường, rồi lại tìm dưới gầm giường, cuối cùng anh tập trung vào gian để quần áo.

Ngăn kéo trực tiếp bị mở ra, ánh sáng từ trên cao chiếu xuống, thân hình Cố Nam cao lớn nhìn con mèo mướp độc ác đang trốn trong ngăn kéo, anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Kiều Mộc!"

Kiều Mộc nhanh chóng bật ra khỏi ngăn kéo và nhảy xuống như không có chuyện gì xảy ra. Nó vểnh cái đuôi lên cao, đi tuần tra lãnh thổ mới một cách ngạo nghễ. Mặc dù vừa mới bị bắt nhưng nó vẫn rất bình tĩnh đi ngang qua Cố Nam, thậm chí còn giẫm lên chân anh.

Những loài động vật như mèo sinh ra đã có khả năng giữ thăng bằng và tránh chướng ngại vật. Nếu nó không tránh thì khả năng cao là cố ý.

Cố Nam hít một hơi thật sâu, nhìn căn phòng bừa bộn. Sau khi suy nghĩ hai giây, anh lập tức bóc gói hàng chuyển phát nhanh vừa mang về và lấy con búp bê hình mèo mướp bên trong ra. Người bán hàng rất chu đáo, trong chiếc hộp các tông không chỉ có một con búp bê mèo thô sơ mà còn có cả một chiếc roi da.

"Meo." Mặc dù Kiều Mộc rất có hứng thú với cái hộp các tông này, nhưng nó vẫn thận trọng lùi lại, không chịu chủ động tiếp cận Cố Nam.

“Sợ rồi?” tay trái Cố Nam cầm con búp bê mèo mướp, tay phải cầm một chiếc roi da, chỉ vào Kiều Mộc nói: “Nhìn thấy chưa, con mèo này vừa làm bừa bộn khắp nhà, vậy nên bây giờ tao sẽ dạy cho nó một bài học. Mày nhìn kỹ cho tao nhé Kiều Mộc, nếu mày cũng phạm phải lỗi này thì... Đây chính là kết cục của mày!"

Cố Nam nói một cách hung dữ, nhưng trên thực tế, anh nói mười câu, Kiều Mộc chỉ có thể hiểu được mấy chữ trong đó, vậy nên nó căn bản không thèm quan tâm.

Món đồ chơi mô phỏng mèo mướp này trên máy tính trông rất đẹp, nhưng rõ ràng hàng nhận về không giống trên ảnh. Tuy nhiên, Cố Nam chỉ muốn dùng món đồ chơi này để cảnh cáo Kiều Mộc nên anh không quan tâm nó đẹp hay xấu. Anh giơ con búp bê mèo lên, đung đưa trước mặt Kiều Mộc vài lần rồi ném xuống đất, sau đó dùng roi da quất liên tục vào nó. Tiếng roi da vang lên rất lớn, nghe khá là dọa người.

Cố Nam vừa quất con búp bê, vừa liếc nhìn phản ứng của Kiều Mộc qua khóe mắt, nhưng chỉ thấy nó đi đến bên cạnh, sau đó dừng chân, nhìn vào con búp mèo mướp bị đánh đập, rồi lại nhìn Cố Nam, sau khi nhìn qua nhìn lại như thế mấy lần, nó thờ ơ lướt qua.

Kiều Mộc hoàn toàn phớt lờ Cố Nam, kể cả con búp bê mèo mướp kia.

“Xấu xí.” Kiều Mộc tìm một chỗ thoải mái nằm xuống, nhìn Cố Nam đánh con búp bê mèo, nó nhếch khóe miệng, khinh thường cười nhạo.

Chiêu này có lẽ có thể đối phó được với đám chó ngu kia, nhưng nếu áp dụng lên nó, vậy thì quá coi thường nó rồi.

Cái đuôi của Kiều Mộc khẽ cong lại, quấn quanh bốn chân của nó. Cố Nam diễn kịch, nó xem kịch. Đợi Cố Nam diễn chán rồi, nó trực tiếp quay người bỏ đi mà không hề có chút hối lỗi nào.

"Đồ ngốc." Kiều Mộc dựng đuôi, nhảy lên bàn, sau đó lại nhảy lên ghế sofa trước mặt Cố Nam. Cố Nam thấy cách này không những không giáo dục được Kiều Mộc mà còn khơi dậy tâm lý phản nghịch của nó. Con mèo cong lừng khè Cố Nam, sau đó đi tuần tra lãnh thổ của mình, coi như Cố Nam không tồn tại.

Cố Nam thấy vậy liền đứng dậy ném con búp bê mèo mướp vào thùng rác. Động tác dứt khoát không chút do dự khiến Kiều Mộc không khỏi kinh ngạc.

Chẳng bao lâu, Kiều Mộc lại ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, mùi hương đó bay đến vô cùng nhanh, đến mức Kiều Mộc vừa ngửi phải đã vô thức choáng đầu. Lý trí mách bảo nó đây là một cái bẫy, nhưng cơ thể nó lại di chuyển về phía Cố Nam một cách thành thật. Bụng của nó lộ ra dưới ống quần tây của Cố Nam, cái đuôi thỉnh thoảng lại vỗ nhẹ vào chân Cố Nam, đầu móng vuốt của nó thậm chí còn móc vào quần của anh.

“Tạm thời nhốt mày vào đi.” Cố Nam cúi xuống, tóm lấy gáy Kiều Mộc, đặt nó vào chuồng rồi đóng cửa lại một.

Anh vốn muốn cư xử hòa đồng thân thiện với Kiều Mộc, nhưng bây giờ xem ra, cách duy nhất để đối phó với con mèo này chính là phải cứng rắn.

“Cốc cốc” Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, theo sau là một giọng nói: “Tôi để hàng chuyển phát nhanh ở trước cửa nhé.”

Cố Nam đặt tổng cộng hai kiện hàng, một cái là búp bê mèo mướp vừa rồi, cái còn lại là gối chống cắn chuyên dụng. Anh lập tức đứng dậy đi ra ngoài lấy hàng vào. Cái gối này trông giống như cái nắp cốc, kiểu dáng nhìn thế nào cũng thấy rất quen, nhưng Cố Nam không nhớ nổi mình đã nhìn thấy nó ở đâu.