Chương 18

Quả nhiên một lúc sau, Cố Nam thở dài một hơi, móc từ trong túi ra một cây gậy chọc mèo, đặt trước gầm ghế sofa, vừa quét qua quét lại, vừa nói: "Ra ngoài đi, Kiều Mộc.”

Trong phòng khácch vẫn không có động tĩnh gì, dưới ghế sô pha cũng không có chút âm thanh nào. Cố Nam cau mày, cảm thấy con mèo mướp này vô cùng bướng bỉnh, vậy nên anh đành phải cúi người xuống, hạ giọng nói vào gầm ghế: "Nào, Kiều Mộc, ra ngoài nào."

Kiều Mộc đang ngồi xổm trên tủ rượu cảm thấy toàn thân ớn lạnh, lông đuôi khẽ dựng lên, cái đuôi của nó bồn chồn quấn quanh bốn bàn chân nhỏ bé của nó. Rõ ràng là nó đang đứng ở đây, nhưng tên nhân loại lại gọi tên nó ở dưới gầm ghế, hơn nữa còn tỏ vẻ dịu dàng, trông vô cùng kỳ lạ và bất thường.

Nó có hơi nghi ngờ cái nhà này, chẳng lẽ ngoài nó ra, còn có con mèo thứ hai tên Kiều Mộc sao?

Nhưng rất nhanh, nó phát hiện ra Cố Nam đã hết kiên nhẫn sau khi gọi mấy lần cũng không có kết quả, anh lập tức đứng dậy, ném cây gậy chọc mèo sang một bên, nhanh chóng bật đèn phòng khách rồi trực tiếp đẩy chiếc ghế sô pha nặng trịch ra, muốn cưỡng ép lôi Kiều Mộc ra ngoài để cho nó biết thế nào là lễ độ.

Nhưng khi anh dịch chiếc ghế sô pha ra, bên dưới lại trống không, đến một sợi lông mèo cũng chẳng có.

Cố Nam ngây người tại chỗ, kinh ngạc nói: "Trời ạ, mèo của tôi đâu? Mèo của tôi đi mất rồi sao?"

Con mèo mướp đứng trên tủ rượu tự liếʍ lông của mình, để cho mấy sợi lông vừa xù lên về đúng nếp, nó từ trên cao nhìn xuống Cố Nam đang lục lọi trong thùng, tìm mình khắp nơi, nó khinh thường nói: “Thì ra là một tên mù."

Nó ngồi xổm ở chỗ này, không hề di chuyển một bước nào, vậy mà tên nhân loại kia vẫn không nhìn thấy nó.

Sau khi nghe thấy tiếng mèo kêu, Cố Nam dừng lại, vô thức nhìn về phía phát ra âm thanh, sau đó anh nhìn thấy con mèo mướp đang ngồi trên tủ rượu, đèn trên cùng của tủ rượu tình cờ chiếu thẳng lên đầu nó, khiến cả con mèo tỏa ra hào quang như một vị thần.

Cố Nam: "..."

Thần thông với chả thần kỳ, bây giờ anh chỉ muốn đánh cái này con mèo im lặng xem kịch nãy giờ này một cái.

Đặc biệt là khi con mèo ngồi dưới ánh đèn cúi đầu nhìn xuống anh, khóe miệng nó còn hơi nhếch lên đầy vẻ giễu cợt.

"Cút xuống đây!" Cố Nam nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai cho mày đứng cạnh Thần tài của tao! Xuống đây!"

Đó là nơi anh thờ Thần Tài, bây giờ con mèo này đang đứng ngay bên cạnh ông Thần Tài, chẳng trách vừa rồi anh không tìm thấy nó.

Là một người sáng lập ra công ty trò chơi, Cố Nam tự nhận mình là một người tài đức vẹn toàn, phong độ nho nhã, một tài năng trẻ xuất sắc, đã bao giờ trải qua thứ gọi là đuổi đánh mèo bị mèo đuổi đánh lại.

Nhưng đêm nay anh cũng coi như được trải nghiệm qua, vốn dĩ anh muốn dạy cho Kiều Mộc một bài học, nhưng nó lại đứng ở trên tủ rượu cao như vậy, căn bản đánh không được, nếu cưỡng ép đánh nó, rất có thể nó sẽ làm vỡ mấy bình rượu, cái giá phải trả này quá đắt.

"Đừng có chọc tức ta." Kiều Mộc nhìn thấy Cố Nam cầm theo một vật gì đó giống như cây gậy đi tới, nó lập tức bật dậy đề phòng. Nó đứng ở mép tủ rượu, duỗi thẳng đuôi, đôi mắt mèo lộ ra vẻ khinh thường cảnh cáo Cố Nam.

Nó gầm gừ, trông có vẻ hơi dữ tợn. Đầu móng vuốt của nó cào vào tấm gỗ của tủ rượu, phát ra âm thanh "kẽo kẹt" chói tai. Cố Nam ở phía dưới đi qua đi lại hai vòng, anh chắc chắn rằng cái gọi là phương pháp "nói chuyện với mèo, sẽ có được một chú mèo ngoan" hoàn toàn sai lầm, ít nhất là nó không áp dụng được với một vài con mèo, chẳng hạn như Kiều Mộc.

Trên thân nó vốn có các đường cơ bắp, dưới ánh đèn lại càng hiện rõ hơn. Còn cái gọi là cây gậy của Cố Nam thực chất chỉ là một tờ báo cuộn lại, trông khá dọa mèo. Nhưng trên thực tế thì chỉ cần dùng móng vuốt cào hai nhát là rách te tua.

Quả nhiên, khi Kiều Mộc vung móng vuốt cào nhát đầu tiên, cây gậy giấy đã bị gãy, Cố Nam cúi đầu liếc nhìn cây gậy gãy, rồi lại nhìn về phía Kiều Mộc đang hằm hè. Anh lập tức nâng cảnh giác lên mức cao nhất, dựa vào kinh nghiệm bị đánh nhiều lần, anh nhanh chóng trở về phòng rồi trực tiếp đóng cửa lại.

Khi bên ngoài vang lên tiếng cào cửa và tiếng mèo kêu, Cố Nam đã ngồi ở trên giường thở dài. Thấy đã gần nửa đêm, thời gian ngủ nghỉ vốn được thực hiện nghiêm ngặt của Cố Nam đã bị con mèo này phá hỏng. Anh vò mái tóc rối bù, nằm ngửa trên giường với vẻ mặt mệt mỏi, vừa chạm vào gối đã ngủ ngay.

Trong giấc mơ, anh thấy mình đã thuần phục được Kiều Mộc, hơn nữa anh còn bảo con mèo lộ ra cái bụng mềm mại ở trong vòng tay anh, để anh tùy ý sờ vào. Thậm chí con mèo còn học được cách bắt tay, làm nũng, giả chết. Mọi thứ diễn ra theo đúng như những gì Cố Nam tưởng tượng. Anh đã có được một con mèo vô cùng ngoan ngoãn. Mãi cho đến khi anh khát nước ngồi trên ghế sofa và nhìn thấy con mèo đứng dậy đi rót nước cho anh, đầu óc Cố Nam bỗng dừng hoạt động. Vào khoảnh khắc đó, anh đột nhiên hiểu ra...

Quả nhiên chỉ có trong mơ, con mèo đó mới ngoan ngoãn như vậy.

Lúc anh tỉnh táo lại, tiếng chuông báo thức trên điện thoại đã đánh thức anh. Cố Nam nhìn đồng hồ và nhớ lại việc mình đã thuần hóa con mèo trong giấc mơ. Anh vẫn có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ đến việc mình có thể thuần hóa con mèo trong giấc mơ, chẳng lẽ ngoài hiện thực còn xa sao?

Anh đứng dậy đi vệ sinh cá nhân, sau đó mở cửa định ra ngoài chuẩn bị bữa sáng đơn giản. Nhưng ai biết anh vừa đẩy cửa ra, đã cảm thấy có thứ gì đó vướng víu, chưa đợi anh kịp suy nghĩ, tiếng kêu meo meo dồn dập đã vang lên ngay lập tức, sau đó chiếc quần pyjama của anh bị móng vuốt của mèo cào mấy đường.

Kiều Mộc cào xong liền nhảy ra xa, cảnh giác nhìn Cố Nam, cái đuôi phía sau khẽ run lên, lông trên người dựng lên. Cố Nam cúi đầu nhìn thoáng qua khe cửa, phát hiện hai nhúm lông mèo.

Anh ngồi xổm xuống nhặt lông mèo lên, sau đó lại liếc nhìn Kiều Mộc, quả nhiên thấy ánh mắt Kiều Mộc càng trở nên dữ tợn hơn, Cố Nam bất lực: “Tao nói cái này không phải do tao làm, mày có tin không? Tao thật sự không muốn làm hại mày."

"Cút!" Câu trả lời của Kiều Mộc đơn giản và ngắn gọn, căn bản không tin một từ nào phát ra từ miệng Cố Nam.

Lần này, mối quan hệ vốn chưa bao giờ được xoa dịu của hai người lại càng trở nên căng thẳng hơn. Mới sáng sớm, Cố Nam đã vô duyên vô cớ phải cõng một cái nồi, sao mà anh ngờ được Kiều Mộc lại ngủ dưới khung cửa cả đêm, sao mà anh biết được giữa khe hở khung cửa vướng phải lông mèo của Kiều Mộc, vừa đẩy cửa ra đã trực tiếp kẹp vào hai nhúm lông của nó chứ?