Chương 17

Ông cụ ngồi trên giường bệnh, vừa gọi video với Kiều Mộc, vừa lặng lẽ giấu một bức ảnh xuống dưới gối, một góc ảnh lộ ra bên ngoài.

Đây là bức ảnh đã hơi cũ, bên trên là một đôi vợ chồng đang bế một đứa trẻ trên tay.

“Sinh ra mà không nuôi, không đáng làm ba mẹ.” Sau khi cúp điện thoại, ông cụ nằm xuống nghỉ ngơi, ông dùng gối che toàn bộ bức ảnh, khẽ nhắm mắt lại nhưng trằn trọc mãi vẫn không thể ngủ được.

Cuối cùng, ông ném bức ảnh vào ngăn kéo bàn cạnh giường, sau đó đặt bức ảnh hai vợ chồng ông ôm Cố Nam lúc nhỏ xuống dưới gối, rồi yên tâm đi ngủ.

______

Trước khi kết thúc cuộc gọi, Kiều Mộc rất thành thật, nó ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, mặc dù đang ở trên khung cửa, nhưng tiếng kêu meo meo nhỏ nhẹ lại rất ủy khuất, giống như Cố Nam là người đặt nó lên đấy vậy.

Sau khi kết thúc cuộc gọi video, bản chất thực sự của nó ngay lập tức lộ ra. Cố Nam nhìn con mèo mướp chuyển từ dễ thương sang hung dữ trong vòng một giây. Anh nhanh chóng bước sang một bên, quả nhiên tránh được đòn tấn công của Kiều Mộc. Chỉ có điều con mèo mướp lại rất linh hoạt, nó nhanh chóng đáp xuống đất, sau đó lại lao thẳng về phía Cố Nam. Nó dùng móng vuốt cào Cố Nam hai nhát rồi nhảy lên nóc xuống tủ lạnh.

Cố Nam cúi đầu liếc nhìn phần áo bị cào đứt chỉ của mình, rồi lại nhìn về phía Kiều Mộc, đối phương đang nhàn nhã liếʍ chân, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.

“Mày đợi đó, lát nữa tao sẽ bắt mày nhốt vào chuồng, giam mày trong đấy để mày tự mình kiểm điểm.” Lần này Cố Nam đã chuẩn bị đầy đủ, thậm chí còn đeo một chiếc găng tay bảo hộ to và dày. Lúc anh đi tới định bắt Kiều Mộc, nó liền giơ chân lên khè anh, cảnh cáo: "Không được chạm vào ta!"

Đuôi Kiều Mộc mất kiên nhẫn mà lắc lư hai cái.

Cố Nam cũng rất sợ bị cào, móng của con mèo vẫn chưa được cắt, cộng thêm anh đã từng tận mắt nhìn thấy nó gϊếŧ chuột con như thái rau, vậy nên lúc bắt, anh rất cẩn thận.

Kiều Mộc thấy Cố Nam không những không lùi lại mà còn tiến lên mấy bước, nó càng tức giận hơn. Nó giơ chân lên đập "bộp bộp" vào tay anh với lực rất lớn. Nhưng khi phát hiện ra đối phương đang đeo găng tay, bất luận có cào có đánh thế nào cũng không làm đối phương bị thương được, nó liền tức đến xù lông đuôi.

"Cáu kỉnh thật đấy." Cố Nam nhìn lông đuôi của nó như sắp nổ tung, vốn lông đã nhiều, bây giờ xù lên trông càng to hơn. Kiều Mộc dựng thẳng đuôi, lưng cong lên, nó không khè với Cố Nam nữa, nhưng lại kêu "meo" một tiếng biểu thị sự cảnh cáo.

Cuối cùng, nó giẫm lên vai Cố Nam bỏ chạy, lẻn xuống gầm ghế sofa, đôi mắt cảnh giác nhìn ra ngoài. Cố Nam không quan tâm đến điều này, anh chỉ muốn bật cười khi nhìn thấy cái đuôi không giấu được vào của Kiều Mộc. Nhưng anh sợ nếu anh bật cười thành tiếng thì con mèo này sẽ ghi thù anh hơn, vậy nên anh đành phải kiềm chế lại.

“Cá khô nhỏ, đồ khô đông lạnh, chim cút đông lạnh, nhìn này, còn có cả trụ cào móng và đồ chơi nhỏ nữa.” Cố Nam cố gắng dụ nó ra ngoài, nhưng lần trước Kiều Mộc đã bị chơi một vố, vậy nên lần này nó quyết tâm không để bị lừa nữa. Cuối cùng Cố Nam chỉ đành bỏ cuộc, xua tay nói: "Thôi bỏ đi, tối nay tao sẽ để mày ở bên ngoài, ngày mai lại bắt tiếp, mệt muốn chết."

Bắt mèo khó hơn Cố Nam tưởng tượng rất nhiều, anh quyết định tìm một giáo trình hướng dẫn con người thuần hóa mèo rồi áp dụng lên Kiều Mộc, thế là anh đi thẳng vào phòng, lúc anh quay đầu lại nhìn, thấy Kiều Mộc vẫn đang trốn dưới ghế sofa. Kiều Mộc cũng chú ý tới ánh mắt của anh, nó gầm gừ hung dữ. Thấy vậy, Cố Nam lập tức đóng cửa phòng lại.

Anh đã đấu trí với con mèo mướp này đến nửa đêm, ngày mai anh còn phải đến công ty, vậy nên anh không muốn nửa đêm tỉnh dậy nhìn thấy một con mèo đang ngồi xổm trên ngực mình. Hơn nữa, cái bóng tâm lý mà con chuột mang lại cho anh quá lớn, đến mức nó sẽ ám ảnh suốt đời anh.

Phòng khách chìm vào bóng tối, Kiều Mộc nằm ở dưới ghế sofa không nhúc nhích. Một lúc sau, khi xác định Cố Nam thật sự không có đi ra, nó mới thò đầu ra ngoài thăm dò.

"Meo." Kiều Mộc kêu lên.

Trong phòng khách rất yên tĩnh, không có tiếng động nào. Kiều Mộc có chút không quen, nó nhảy lên bàn uống nước, nhìn về phía cửa. Sau khi suy nghĩ, nó nhấc chân lên, định đi về phía cửa, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng động nhẹ trên cửa, hình như cửa sắp mở ra, vậy nên nó lập tức nhảy sang chỗ khác.

Phòng khách chỉ có vài tia sáng từ trong phòng ngủ chiếu ra, Cố Nam rón rén mở cửa, thấy trong phòng khách không có động tĩnh gì, anh liền đứng thẳng dậy đi về phía ghế sofa. Anh thật sự muốn trò chuyện hòa bình, vậy nên anh ngồi xổm xuống cạnh sô pha, nói với con mèo ở bên trong: "Kiều Mộc, tao nói này, thật ra hai chúng ta cũng coi như có mối quan hệ sâu sắc, hơn nữa ông cụ đã giao mày cho tao chăm sóc, vậy nên tao nhất định sẽ chịu trách nhiệm với mày."

Phòng khách vẫn rất yên tĩnh, Cố Nam suy nghĩ rồi nói tiếp: "Ông nói là mày rất thông minh, vậy nên tao sẽ coi như mày có thể hiểu được lời tao nói... Chúng ta sống chung một nhà, hãy hòa hợp với nhau có được không? Mày với tao cũng chẳng có thâm cừu đại hận gì, chẳng phải là mày đâm vào tao khiến tao phải vào bệnh viện sao? Mày còn dùng chuột hù dọa tao, khiến tao phải đi tiêm phòng, sau đó mày còn cắn tao nữa, chậc, toàn là những việc mày có lỗi với tao..."

Cố Nam tính toán cận thận, cảm thấy có gì đó sai sai, tại sao người bị thương luôn là anh?

"Thôi bỏ đi, tao sẽ không so đo với một con mèo, mày ngoan ngoãn chút, tự mình đi ra ngoài, tao sẽ cho mày ăn đồ khô đông lạnh, tôm lớn với cá khô nhỏ, còn mua cho mày mấy cây gậy chọc mèo nữa." Bước đầu tiên trong cách thuần hóa mèo mà Cố Nam vừa đọc được trong cuốn sách đó là học cách giao tiếp với mèo một cách hòa hợp, để con mèo cảm nhận được sự thân thiện của bạn.

Mặc dù Cố Nam cảm thấy cách này không đáng tin cho lắm, nhưng có còn hơn không. Mối quan hệ của anh với con mèo mướp này đã đạt đến mức căng thẳng, vì vậy anh cũng không ngần ngại thử một lần.

"Mày xem, thật ra mày cũng rất nhớ ông phải không? Chỉ cần mày cư xử đàng hoàng thì tao hứa khi nào có thời gian rảnh, tao sẽ dẫn mày đi thăm ông." Cố Nam bèn phải lấy ra con át chủ bài của mình: "Yêu cầu của tao không cao đâu, chỉ cần mày ngoan ngoãn một chút, đừng nhe răng duỗi móng với tao, đừng đánh tao cắn tao, đừng chạy nhảy cào bới lung tung và thân thiện với tao một chút là được."

Kiều Mộc ngồi xổm ở trên kệ tủ rượu, nó nheo mắt lại, vểnh tai lên. Nó luôn cảm thấy những lời Cố Nam nói có chút kỳ quái, nhưng nó cũng chỉ cẩn thận quan sát, không có chút động tĩnh gì.