Chương 11

"Kiều Mộc." Cố Nam đi tới, ngồi xổm xuống, định chạm vào Kiều Mộc.

Khi Kiều Mộc ngửi thấy mùi hương kỳ lạ, nó vô thức nhe răng hằm hè với anh. Cố Nam thấy vậy liền đứng lên, xịt nước hoa bạc hà mèo lên người rồi lại ngồi xổm xuống, lạnh lùng nói: "Kiều Mộc, lại đây."

Kiều Mộc rất ghét cái cơ thể không nghe lời của mình, tại sao nó lại nằm ngửa như thế này, thậm chí còn để lộ cái bụng mềm mại về phía đối phương, vặn vẹo trên mặt đất.

Nhưng mùi hương này thực sự rất mê hoặc mèo, khiến nó không thể cưỡng lại được.

Cố Nam bế con mèo lên, ngồi xuống ghế gaming, xoa xoa bụng nó.

Cảm giác được xoa bụng rất thoải mái, khiến Kiều Mộc cố gắng tỉnh táo lại trong chốc lát dưới ánh mắt của Cố Nam, nhưng rất nhanh lại rơi vào cơn phê, mặc cho đối phương sờ bụng mình. Hai chân nó vô lực vung vẩy, nhưng đã bị Cố Nam bắt được.

“Đúng lúc.” Cố Nam nhéo vào lòng bàn chân của Kiều Mộc, nhìn đầu móng vuốt sắc nhọn lộ ra: “Thuận tiện cắt móng cho mày.”

Những chiếc móng vuốt sắc nhọn của mèo thường ẩn dưới chân của chúng. Chỉ cần ấn nhẹ vào miếng đệm chân mềm mại là các đầu móng vuốt sẽ duỗi ra, sau đó là có thể cắt móng cho mèo.

Đây là kết luận mà Cố Nam đưa dựa trên những điều cần chú ý được viết trong sách. Trên thực tế, anh đã ấn nhẹ vào lòng bàn chân của Kiều Mộc và quả thực đã nhìn thấy móng vuốt bật ra.

Nhưng vấn đề là... Hình như bấm móng tay của con người hơi khó bấm cho mèo. Là một người mới nuôi mèo, Cố Nam loay hoay một lúc lâu nhưng vẫn không cắt được. Cuối cùng, anh đành phải tạm thời bỏ cuộc. Anh mở điện thoại lên, chọn ứng dụng đặt đồ online và tìm kiếm "kìm cắt móng cho mèo", sau đó lập tức ấn đặt hàng.

Anh còn nhân cơ hội, xoa nắn con mèo đã mất đi ý thức tự chủ, lợi dụng lúc con mèo không thể phản kháng này mà thỏa mãn ức hϊếp nó. Anh xoa tai và mặt của Kiều Mộc, sau đó nhìn vào mắt con mèo, ép nó mắt đối mắt với anh. Khi thấy khuôn mặt đang phê pha mặc kệ sống chết của con mèo, cuối cùng Cố Nam cũng có cảm giác mình đã báo được thù.

Có trời mới biết, sau khi chạm con chuột kia, cái bóng tâm lý rất có thể sẽ ám ảnh anh nửa năm.

Lúc điện thoại reo lên, Cố Nam liếc qua, thấy là cuộc gọi của ông cụ, anh trực tiếp nhấc máy. Sau khi trò chuyện vui vẻ mấy câu, ông cụ lập tức vào chủ đề: “Kiều Mộc thế nào rồi? Ở chỗ cháu có ngoan không?"

Cố Nam nhìn Kiều Mộc đang nằm vất vưởng, anh nói lấp lửng: “Nó đã ngủ rồi, khá thích nghi với môi trường ở đây.”

"Hả?" Ông cụ ở đầu bên kia điện thoại có hơi kinh ngạc, có lẽ là không ngờ rằng Kiều Mộc lại ngoan ngoãn không giãy dụa gì như vậy, ông ấy cười nói: "Vậy hai đứa sống chung thế nào?"

“Khá tốt.” Ngoài việc bị đâm vào viện, sau đó sờ trúng chuột sống phải đi tiêm phòng ra, thì mọi chuyện đều khá suôn sẻ. Cố Nam thản nhiên trả lời: “Có chút trục trặc nhỏ, nhưng bây giờ đã ổn cả rồi. Kiều Mộc rất thích nơi này, nó đã thích nghi với môi trường và yên tâm ngủ ở đây.”

“Ông biết nó có thể thích nghi được.” Ông cụ cười nói: “Người ông lo lắng là cháu.”

"Cháu? Cháu có gì mà phải lo lắng?" Cố Nam khó hiểu nói.

Ông cụ Cố: "Ông nghe Tiểu Hứa nói cháu đã mua cho Kiều Mộc mấy món đồ chơi, như vậy thì tốt rồi, nếu không một mình nó sẽ rất buồn."

Cố Nam cúi đầu nhìn Kiều Mộc, nó tựa hồ đang giãy dụa, tuy động tác không lớn, nhưng thỉnh thoảng nó lại ngẩng đầu mở mắt nhìn Cố Nam, sau đó lại tiếp tục nằm xuống, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Cố Nam rồi lại nằm xuống... Hết lần này đến lần khác, sau mấy lần, nó đã có xu hướng tỉnh táo lại.

Thấy tư thế này có hơi sai sai, Cố Nam lập tức cảm giác được sự nguy hiểm. Anh đứng dậy, đặt Kiều Mộc vào trong chuồng mèo đã chuẩn bị sẵn. Đây chỉ là cái chuồng lắp ráp tạm thời, nhưng tay nghề của Cố Nam rất tốt, biệt thự mèo này trông khá đẹp, rộng rãi thoáng mát, có tổng cộng ba tầng.

Một lúc sau, Kiều Mộc tỉnh lại từ trong cơn mê, nó lắc cái đầu đầy lông của mình rồi nhận ra khung cảnh ở đây hoàn toàn xa lạ, nó lập tức ngồi xổm xuống, hít nhẹ một hơi, sau đó nó vươn đầu về phía trước, tai vểnh lên, trông rất cảnh giác.

Một vài ký ức xấu hổ dần dần hiện về, nó nhớ lại bộ dạng làm nũng mất thể diện mèo của mình trong tiềm thức. Toàn thân Kiều Mộc cứng đờ lại, từng sợi lông trên người đều lộ ra vẻ từ chối.

Nó từ chối thừa nhận rằng con mèo ẻo lả đó là nó.

“Nhớ lại rồi à?” Cố Nam nấu bữa tối cho mình xong, anh bưng bát cơm đi tới cạnh chuồng mèo, thấy Kiều Mộc bên trong đã tỉnh lại.

Mùi thức ăn của người khiến con mèo tò mò, nó vô thức ngửi ngửi, rồi bỗng nhớ lại những việc thất đức mà Cố Nam đã làm trước đó, nên nó lập tức lùi lại vài bước, nhìn Cố Nam với vẻ mặt vô cùng cảnh giác.

"Ồ, tỉnh táo rồi thì lại hằm hè đúng không? Vừa nãy mày đâu có như vậy, để tao cho mày xem." Cố Nam đặt bát cơm lên bàn, anh lấy điện thoại ra, phát lại đoạn video vừa quay rồi giơ trước mặt Kiều Mộc.

Trên màn hình điện thoại, Kiều Mộc đã mất ý thức tự chủ, nó liên tục cọ vào cánh tay của Cố Nam, dùng mũi ngửi khắp nơi, sau đó còn lè lưỡi liếʍ mặt anh, dùng móng vuốt kéo anh lại. Lúc Cố Nam muốn đặt nó xuống, nó còn lăn lộn rêи ɾỉ, dùng đầu móng vuốt móc vào áo của Cố Nam, nhất quyết không chịu rời đi.

Bộ dạng này, giọng nói này và cả cử chỉ này khiến Kiều Mộc suýt chút nữa tắt thở, ngã ngửa xuống.

“Có vẻ như đã nhận ra chính mình rồi nhỉ?" Cố Nam vô cùng vui vẻ. Lúc đầu anh chỉ định quay lại để gửi cho ông cụ xem. Nhưng không ngờ khi đưa cho con mèo xem, nó lại có thể hiểu được. Anh chỉ vào con mèo trên điện thoại, nói: “Mày nhìn mày đi, vừa nãy còn ngoan ngoãn biết bao, bây giờ mày xem bộ dạng mày thế nào?”

Vì Kiều Mộc đã bị nhốt trong l*иg nên Cố Nam chẳng kiêng nể gì cả, anh cầm con cá khô, lắc lư trước mặt Kiều Mộc hai lần: "Ài, biết làm gì với con khô to như thế này đây? Nên cho ai ăn bây giờ?”

Kiều Mộc đang nằm trong l*иg, chân nó ép dưới thân, cơ thể khẽ lắc lư, nhìn Cố Nam với ánh mắt hung dữ. Vào lúc anh quay người lại, nó đột nhiên lao lên phía trước, đâm thẳng vào thành chuồng, nhưng điều đó cũng không ngăn cản được việc nó duỗi móng vuốt cào đối phương.