Chương 10

"Sếp định mang mèo về nhà mình hả?" Trợ lý vừa lái xe vừa lo lắng nói: "Tôi nghe nói loại mèo thả rông như thế này rất khó thuần hóa."

"Không sao." Cố Nam đã nắm trong tay các kỹ năng đặc biệt, bây giờ anh đang háo hức muốn thử một lượt, để con mèo này biết thế nào là mánh khóe của nhân loại. Anh sờ lá bạc hà mèo bên cạnh, nói: "Thừa Minh, cậu phải biết rằng không có con mèo nào là không thể thuần hóa được, chỉ có người chủ của nó không đủ thông minh."

Anh tự tin ngồi ở ghế sau xe, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.

Trên thực tế, với tư cách người sáng lập ra công ty trò chơi, Cố Nam cũng được coi là một ông chủ có tiếng tăm. Hứa Thừa Minh đã làm trợ lý cho Cố Nam mấy năm, trong suy nghĩ của cậu ấy, mỗi lần Cố Nam bày ra dáng vẻ như này, thường là lúc anh kiêu ngạo đến mức có chút tự phụ.

"Sếp." Trợ lý Hứa suy nghĩ, cuối cùng vẫn nhắc nhở: "Chú ý an toàn."

Cố Nam thản nhiên xua tay, không quá để tâm.

Khi anh quay lại căn nhà cũ lần nữa thì thấy Kiều Mộc vừa đi đâu đó về, nó đang đi lách qua lỗ hổng trên tường, có vẻ như muốn chui qua khe cửa để vào bên trong.

Trên người, trong miệng và móng vuốt của Kiều Mộc dính đầy lông mèo màu xám.

Trong thế giới của loài mèo, kẻ chiến thắng thường dính lông mèo trên miệng, chứng tỏ rằng nó vừa cắn đứt một mảng lông lớn của đối phương.

Sau khi nghe thấy tiếng gọi của Cố Nam, Kiều Mộc quay đầu lại, nhìn anh một cách khó hiểu, vẻ hung hăng trong mắt sau cuộc chiến vừa rồi vẫn chưa biến mất.

"Mày sao vậy? Sao trong miệng toàn lông là lông thế?" Cuối cùng Cố Nam cũng nhìn thấy lông mèo trên người Kiều Mộc. Nghe vậy, nó giơ chân lên lau miệng, còn thuận tiện vểnh đuôi lên, kiêu ngạo ưỡn ngực, để cho Cố Nam nhìn thấy sự mạnh mẽ bá đạo của mình.

Nhưng sau đó, Kiều Mộc chỉ nghe thấy Cố Nam chậc chậc hai tiếng: "Đi đánh nhau với mấy con mèo khác, đánh thua rồi à? Mày nhìn mày xem, đứt cả lông rồi. Nói tao nghe xem là con mèo nào? Tao đi lấy lại địa bàn cho mày."

Kiều Mộc nhìn Cố Nam với ánh mắt vô cảm, sau đó kêu meo một tiếng rồi rời đi.

Nó không muốn nói chuyện với một tên mù, càng nói chỉ càng thấy tức.

Hôm nay tâm trạng của Cố Nam rất tốt, anh đã chuẩn bị rất nhiều thứ, chỉ chờ xem phản ứng của Kiều Mộc, vậy nên lúc này có bị Kiều Mộc trợn mắt nhìn cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của anh.

Khi anh lấy cây gậy chọc mèo từ trong xe ra, Kiều Mộc vô thức bị thu hút sự chú ý. Nó nhìn qua, rõ ràng là không muốn lao tới, nhưng cơ thể nó lại không tự chủ mà lao đến. Nó dùng móng vuốt kéo cây gậy chọc mèo, cắn một cách dữ dội.

"Này?!"

Cây gậy chọc ghẹo mèo đầu tiên đã bị Kiều Mộc làm hỏng, nó ngậm quả bóng nhỏ bị cắn đứt xuống, nhanh chóng chạy sang một bên, dùng móng cào cào mấy cái, sau đó lại mất hứng thú.

Cố Nam im lặng quan sát một màn này, anh không ngờ rằng một con mèo lại có thể làm ra được chuyện này. Sau khi kinh ngạc xong, anh lại đổi sang một món đồ chơi khác, là một quả cầu nhung, anh còn cố ý rắc một ít bạc hà mèo lên trên.

Đương nhiên Kiều Mộc không biết chuyện này, nó vẫn lao vào, vồ lấy quả cầu như cách nó vồ gậy chọc mèo vừa nãy, sau đó nó lập tức ngửi thấy mùi gì đó, mùi hương này có chút khó tả, nhưng phải nói là khá phê.

Kiều Mộc lắc đầu thật mạnh, cố gắng đẩy quả cầu ra xa, nhưng ngay sau đó, nó lại dùng móng vuốt móc quả cầu nhung lại, ra sức liếʍ và cắn, bộ dạng không còn ngỗ ngược như trước nữa.

"Có vẻ như mấy thứ này thực sự có tác dụng, người bán kia không lừa tôi." Sau khi Cố Nam xác nhận rằng bạc hà mèo có tác dụng với mèo, anh lập tức xịt lên quần áo của mình thêm một lần nữa để tăng mùi, sau đó tiện tay cầm lấy chậu bạc hà mèo mà trợ lý Hứa đang cầm, anh ngồi xổm xuống, để chiếc lá dưới mũi Kiều Mộc đã hơi choáng váng.

"Đây là..." Kiều Mộc mê man, cố gắng hết sức để giữ tỉnh táo, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình đắm chìm vào cơn phê, nó vừa hối hận, vừa hít sâu một hơi: "Ta... ta không thể..."

"Nhưng mà thơm quá." Kiều Mộc lè lưỡi, nằm ngửa trên mặt đất, nó nhìn cái bóng mờ ảo trước mặt, ngửi thấy mùi hương mê hoặc mèo: "Hình như... hình như ta bị hạ độc rồi."

Nó biết đôi khi con người sẽ hạ độc vào trong thức ăn, nhưng nó không ngờ rằng đồ chơi cũng có thể hạ độc.

Nó khôn cả một đời, lại dại trong giây lát... Nhưng cái mùi đó thực sự rất phê, nó muốn ngửi thêm lần nữa.

Vì thế Cố Nam nhìn con mèo ôm lá bạc hà, nằm ngửa trước mặt mình, cái lưỡi nhỏ của nó thè ra, hai mắt lờ đờ, hiển nhiên là đã sắp mất nhận thức. Mặc dù vậy, nhưng nó vẫn không quên hít hà mấy cái.

"Không phải mày rất kiêu ngạo sao? Không phải mày đe dọa tao sao?" Cố Nam nhấc gáy Kiều Mộc lên, nhìn con mèo mướp rồi cười nói: "Sao bây giờ không giãy dụa nữa?"

Kiều Mộc đã không còn nghe thấy gì, nó rơi vào ảo giác, thấy cả thế giới đang kính cẩn dâng cúng các loại cá khô thơm ngon và cả loại cỏ thần kỳ kia cho nó.

Sau đó toàn thế giới còn sùng bái nó mà hét lên: "Sẹo đại nhân, ngài là con mèo mạnh mẽ nhất, móng vuốt của ngài vô địch thiên hạ." Kiều Mộc cũng mơ hồ hét lên: "Tốt lắm, rất thông minh."

Sau khi ném con mèo vào trong xe, Cố Nam lại chuyển những đồ vật khác trong nhà lên ô tô. Qua một ngày một đêm, vết thương ở chân của anh đã đỡ đi rất nhiều, anh đã có thể tự mình lái xe mà không có vấn đề gì. Chỉ là con mèo được đặt ở bên cạnh, để tránh khi nó tỉnh dậy sẽ tức giận quậy phá, Cố Nam quyết định đặt một ít cỏ bạc hà ở cạnh nó.

Thứ này quả thực là một công cụ thần kỳ để nuôi mèo, khiến Cố Nam không khỏi kinh ngạc.

Kiều Mộc rơi vào trong mộng cảnh, ở trong đó, nó tự do chạy nhảy với tốc độ rất nhanh, gần như sắp bay lên. Cả thế giới là con mồi dưới móng vuốt của nó, nó muốn làm gì thì làm, muốn ăn gì thì ăn. Bất cứ nơi nào nó đi đến thì mọi thứ ở đó đều biến thành cá ngon.

Đây đơn giản là vương quốc tự do của mèo.

Nhưng tất cả những điều này đã tan biến hết sau khi Kiều Mộc tỉnh dậy, nó cảm thấy xung quanh rất yên tĩnh. Nó vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nó lắc đầu muốn bò dậy, nhưng lại không đững vững được, bước đi loạng choạng như sắp ngã.

Cố Nam vừa mới ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy cảnh này. Anh vô thức khựng lại, ánh mắt rơi vào cái đuôi mềm mại đang lắc lư hai bên khi bước đi của con mèo.