Chương 25: dấu ấn

Không khí ấm cúng ngập tràn căn nhà, một bàn đầy thức ăn phong phú, hai người không kìm nổi sự rạo rực trong dạ dày liền ngồi xuống thưởng thức.

- Hôm nay là ngày đặc biệt gì mà thím Trương làm nhiều món như vậy?

Cô gắp miếng thịt bò xào vào bát rồi nhìn anh trả lời.

- Thím Trương nghĩ hôm nay anh sẽ rất mệt, nên chỉ biết cổ vũ anh bằng cách này, hôm nay thím ấy đi chợ cũng bị làm phiền không ít, nên đã xin về lúc nãy rồi.

- Vậy sao?

Anh gật gù, rồi lại đưa đũa lên gắp thức ăn.

Hai người ăn xong thì cô chủ động dọn dẹp, rửa bát và sắp xếp bàn ghế. Diệp Thần vừa nghỉ ngơi chưa được 5 phút, lại lao đầu vào máy tính, sự bận rộn của anh khiến cô rất đau lòng.

Chỉ vì ở bên cô mà rắc rối lớn như vậy, bản thân cô lại không thể giúp được anh điều gì, cô thấy mình thật vô dụng.

Ngồi trên giường đã gần 11 giờ khuya, phòng làm việc của anh vẫn sáng đèn, cô không muốn phí hoài một giờ khắc nào bên anh.

Pha một ly nước cam, cô đưa đến bàn làm việc đặt xuống, rồi đi ra phía sau nắn bóp hai bên bả vai đã sớm cứng đơ vì anh đã phải làm việc vất vả cả ngày.

Diệp Thần vỗ vỗ vào tay cô mỉm cười rồi lại gõ lạch cạch trên máy tính, cô nheo mày, anh ấy đúng là hoàn toàn không phát hiện ra sự khác biệt hôm nay của cô mà, phải nói là anh ấy vô tâm hay là không để ý đây.

Cô đưa một chân luồn qua hai đùi anh, rồi trực tiếp ngồi vào thẳng lòng anh. Diệp Thần hết sức ngạc nhiên khi thấy hành động hơi bộc phát này, nhưng rồi suy nghĩ, chắc hẳn cô bé muốn được nũng nịu nên liền xoa xoa đầu Mỹ Lệ như xoa đầu một đứa trẻ.



Cô chưa dừng lại ở đó, cô chủ động cúi xuống, âu yếm anh, cô hôn lên vành tai khiến anh giật thót, một cảm giác điện giật lan truyền khắp cơ thể, cô tiếp tục hôn lên má anh, rồi xâm chiếm đôi môi, cô hôn thật sâu, cô khuấy động miệng lưỡi anh.

Khıêυ khí©h con thú trong anh trỗi dậy, anh muốn đẩy cô ra, nhưng đầu óc đã bị mê hoặc bởi sự kí©h thí©ɧ kia, anh liền không kìm nén được thêm nữa.

Anh nhấc bổng cô lên, hai đôi môi vẫn không dời, liên tục trao đổi hơi thở. Anh đi đến phòng ngủ, đạp mạnh một phát, cánh cửa mở toang ra, khí thế rất hưng phấn.

Anh đặt cô xuống tấm đệm trắng tinh khôi, vẻ e thẹn trên khuôn mặt ấy càng làm anh phát điên, anh cởi bay chiếc áo trên người cô, cô cũng nhanh chóng đưa tay xuống chiếc quần âu mà kéo khoá xuống.

Chẳng mấy chốc, dưới sàn nhà là đồ đạc của hai người quăng ra.

Anh cúi xuống hôn lên cổ cô, anh cắn nhè nhẹ cả người cô run lên, ở phần bụng dưới cô đã sớm cảm nhận thấy thứ cứng cáp kia liên tục thúc thúc như muốn chui ra hoành hành, là lần đầu tiên nên cô cảm thấy thật xấu hổ.

Tiếng thở gấp vang lên tiếng trái tim đập rộn ràng, tiếng hôn tràn ngập căn phòng, hai thân thể quấn lấy nhau dập dìu từng đợt như những cơn sóng vỗ, lúc nhanh lúc chậm, sự tê tái, đê mê, kí©h thí©ɧ đến khó có thể dừng lại.

3 giờ sáng.

Cô mới chợp mắt được một lúc thì liền phải tỉnh dậy, nhìn người đàn ông đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh quả thật cô không muốn rời đi lúc này, liệu cô có thể ở lại thêm một ngày được không?

Cô lắc đầu an ủi bản thân, ở lại rồi càng không muốn rời xa, cô cúi xuống hôn trộm lên môi anh một cái, rồi nước mắt lưng tròng đi lên phòng, sắp xếp đồ rời đi, lúc đi qua bàn trang điểm, cô loáng thoáng thấy phía cổ in hằn những dấu hôn anh để lại, cô mỉm cười hạnh phúc, bấy nhiêu là đủ rồi.

Phía ngoài cổng người của mẹ Diệp Thần đã đợi sẵn từ trước để đưa cô ra sân bay, cô cũng không muốn họ đợi lâu, cũng sắp đến giờ xuất phát, ngắm nhìn ngôi nhà lại lần cuối cô cắn môi rời đi.