Chương 8: Qua nhiều năm vẫn không mang lại niềm vui cho con dâu

Người nào đó tham ăn trừng lớn hai mắt, ánh mắt rừng rực như ngọn đuốc,

Tần Sở Minh đột nhiên cảm thấy ngượng bèn nhanh chóng gắp đồ ăn nhét đầy miệng của nàng, hai má phồng ra như bánh bao, hắn giả vờ nổi giận nói,

“Cúi đầu ăn, nếu không ta liền vất ra cho chó ăn.”

Đào Nguyệt An nghe thấy liền sợ đồ ăn của mình bị vất cho chó liền gấp

rút đưa cái muỗng vào trong chén múc. Vẻ mặt cực kỳ chuyên chú. Phảng

phất trong không khí dường như không còn sót lại vật gì trừ đào nguyệt

cùng một bàn đầy đồ ăn.

Cảm giác mình không tồn tại, Tần Sở Minh lườm Đào Nguyệt An vô ưu vô lo

một cái, trong lòng có chút khó chịu, khóe môi nhếch lên lộ ra răng nanh sáng chói.

Hắn lạnh lùng quan sát vẻ mặt hạnh phúc của Đào Nguyệt An, tỏ vẻ không vui ra lệnh, “Dừng đũa lại, không được phép ăn nữa.”

Đào Nguyệt An nghe vậy giống như bị người khác dùng gậy nện một cái thật mạnh, trên đũa vừa mới gắp một miếng thịt vịt. Nàng ngây ngốc sửng sốt

một hồi. Đại não sau khi có phản ứng liền nhanh chóng đưa miếng thịt cho vào miệng, còn hơi lo lắng Tần Sở Minh bắt nàng nhả ra, Đào Nguyệt An

nhai mấy cái liền nuốt nhanh xuống. Sau đó nàng bất đắc dĩ gác đũa lên

bàn, trong nội tâm một trận ai oán.

Nàng nhìn Tần Sở Minh, không thấy hắn nói tiếng nào vẫn tiếp tục gắp

miếng bánh ngọt chậm rãi đưa đến trước mặt Đào Nguyệt An, lắc lư qua lại mấy lần.

Thấy ánh mắt nàng nhìn thẳng, miếng bánh ngọt dời qua bên trái, ánh mắt

liền nhìn qua bên trái. Miếng bánh ngọt dời về phía bên phải, ánh mắt

liền hướng sang bên phải, cứ như vậy nhìn qua nhìn lại không dừng.

“Muốn ăn không?” Tần Sở Minh giống như phát hiện ra việc gì mới lạ, như là đưa miếng bánh ngọt đến bên miệng nàng.

Đào Nguyệt An cõi lòng đầy khát vọng đưa mắt nhìn chăm chú vào miếng

bánh ngọt, nhìn hắn một hồi, lúc thấy hắn nhếch môi, nàng nhẹ nhàng gật

đầu.

Ánh mắt nàng sợ hãi, dè dặt hỏi hắn, “Nô tỳ có thể ăn không?”

“Đương nhiên có thể.” Tần Sở Minh vừa nói dứt lời, Đào Nguyệt An liền

cười ngọt ngào, nàng không chờ được nữa liền mở miệng anh đào nhỏ nhắn

ra.

Tưởng chừng có thể ăn được, miếng bánh đột nhiên biến mất.

Không có hương vị ngòn ngọt, Đào Nguyệt An cau mày, không hiểu nhìn Tần

Sở Minh. Rõ ràng hắn đồng ý cho nàng ăn, như thế nào lại còn lấy ra.

Tần Sở Minh chỉ cười mỉm, không chút nào thành tâm nói xin lỗi, “Ta lỡ

làm rớt.” nói xong hắn tiếp tục ngắp một miếng, giả vờ bảo đảm với Đào

Nguyệt An, “Lần này nhất định sẽ không rớt nữa.”

Đào Nguyệt An mê ăn vặt nên chỉ bĩu môi, tạm tin tưởng lí do thoái thác của hắn, lần nữa mở miệng ra.

Nhưng lúc này lại giống thế, nàng lại ăn hụt, liền oán hận nhìn hắn. Tần Sở Minh bình thản, cười lịch sự nho nhã, tác phong nhanh nhẹn “Rút

lại” thật là làm cho người ta không nói nên lời trách cứ nổi.

Nhưng mà mấy lần liên tiếp miếng bánh cứ hiện rồi biến mất, cứ như vậy

nàng không ăn được chút nào. Đào Nguyệt An ủy khuất nhìn hắn, như cầu

xin hắn đừng làm như vậy nữa.

Tần Sở Minh trưng ra bộ mặt vô tội, làm bộ xoay xoay cổ tay “Sơ ý nên run tay.”

Rõ ràng hắn đang chọc tức người khác.

Đào Nguyệt An không ăn được miếng bánh đã gấp đến mức sắp rớt tròng mắt. Một chút hảo cảm của Đào Nguyệt An đáng thương, ủy ủy khuất khuất đối

với Tần Sở Minh giảm xuống như từ trên đỉnh Everst lao thẳng xuống biển sâu.

Tần Sở Minh cảm thấy vui vẻ liền trêu chọc thêm, nhìn bộ dạng tiểu Hạ

Nguyệt muốn ăn đến mức rối rắm, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhăn lại,

hắn cảm thấy cực kỳ cao hứng.

Đùa một hồi, hắn thấy nàng tỏ vẻ khó chịu, trong lòng nảy sinh chút thương tiếc, tính ngừng không trêu chọc nữa.

Lần cuối, Tần Sở Minh đưa đũa tới miệng, Đào Nguyệt An cuối cùng cũng ăn được miếng bánh ngọt tâm tâm niệm niệm, xung quanh nàng giống như là

một vườn đầy hoa hồng, trong phút chốc cùng nở rộ đang say mê cùng gió, say đến mê hoặc lòng người.

Đào Nguyệt An vui vẻ há mồm, say mê giơ tay muốn nhét miếng bánh vào miệng.

Ánh mắt của nàng vô tình nhìn Tần Sở Minh, chỉ thấy hắn nhếch miệng cười như diều hâu bay quanh trên cao nhắm được con mồi liền vội vã lao mình

xuống. Hắn hé miệng cắn một miếng bánh nhỏ, lúc Đào Nguyệt An đang kinh

ngạc nức nở vài tiếng thì hắn đã nuốt vào trong miệng.

Vị ngọt ngất, không ngon chút nào, Tần Sở Minh liếʍ mảnh bánh vụn ở khóe miệng. Hắn nghi ngờ làm sao mà nàng lại có thể thích ăn cái loại bánh

này?

Miếng bánh đã đến miệng mà còn bị giành mất, rốt cục Đào Nguyệt An kìm

nén không được mà khóc lên. Nước mắt tuôn rơi làm ướt cả y phục. Nàng

cảm thấy mình rất ủy khuất, rất ủy khuất rất ủy khuất, không có người

nào ủy khuất như nàng.

Rõ ràng là miếng bánh ngọt của mình mà lại bị người khác cướp mất. Đào

Nguyệt An càng nghĩ càng thấy khó chịu, khóc đến thương tâm, đến cả nước mũi cũng chảy xuống theo.

Tiểu Hạ Nguyệt khóc.

Tần Sở Minh không nghĩ ra được lại có người khóc mà lại đẹp mắt đến như

vậy. Hắn đã thấy qua nhiều cô nương, như là Trịnh Tông Hân, lúc khóc

nước mắt nước mũi cũng thi nhau rơi xuống, nàng ta còn làm bộ đáng

thương ôm hắn, rõ ràng là nàng ta âm mưu quệt nước mũi vào người. Điều

đấy làm cho hắn lại càng ghét thêm nhưng cũng không ở trước mặt cô cô mà biểu hiện ra.

Tần Sở Minh say mê ngắm nhìn nàng khóc nước mắt như mưa, vừa nhìn đã

thương một hồi. Hắn nhìn đến thích thú, đợi nàng khóc đủ mà bản hắn cũng nhìn đủ rồi mới cầm một miếng bánh ngọt lên coi như thưởng cho nàng.

Đào Nguyệt An khóc đến không kịp thở, trước mặt còn có miếng bánh đang

lắc lư, trong lòng biết hắn lại đùa bỡn mình. Nàng nhịn không được nhớ

lại cảnh tượng bi thảm mình vừa mới trải qua, miếng bánh đến miệng đã

không cánh mà bay, Tần Sở Minh sau khi ăn chán chê vẫn còn chưa thỏa mãn lại còn tỏ vẻ hưởng thụ liếʍ vụn bánh ở khóe miệng, kia là miếng bánh

của nàng cơ mà…

Đào nguyện an càng nghĩ, tim càng thấy đau, nàng khóc còn lớn hơn lúc

nãy giống như thác nước đổ, muốn ngừng cũng không ngừng được.

Khóc đến mức không thở được nữa, Tần Sở Minh mới vội vươn tay ra vuốt

vuốt lưng nàng, Đào Nguyệt An thút tha thút thít nghe hắn cứng nhắc an

ủi, “Đừng khóc, cùng nhau ăn bánh, chỉ là một miếng bánh mà cũng khóc.

Thật là một người thích khóc nhè.”

Chỉ là một miếng bánh mà hắn còn cướp mất của mình? Lúc trước hắn bắt

lỗi nàng không tha, nàng cố gắng nhẫn nhịn nhưng hôm nay ngay cả miếng

bánh ngọt nhỏ mà hắn cũng không buông tha… lời giải thích này của hắn

không thuyết phục, Đào Nguyệt An oán hận mắng hắn.

Tần Sở Minh giúp nàng thuận khí, cầm miếng bánh huơ huơ, tầm mắt của Đào Nguyệt An lập tức nhìn lên, không hề chớp mắt. Nàng lặng lẽ liếc nhìn

hắn, giống như là không chú ý tới.

Nàng khẽ cắn răng, thừa dịp Tần Sở Minh buông lỏng tay một lát, Đào

Nguyệt An như sói đói bổ nhào vào thỏ, há miệng to cắn miếng bánh. Vốn

là miệng nhỏ xinh xắn trong chốc lát bị miếng bánh lấp đầy, nước mắt

trong hốc mắt lăn vài vòng rồi ngừng, nàng đưa hai tay che kín miệng

lại, sợ rằng hắn cướp mất.

Tần Sở Minh cảm thấy kinh ngạc, lại cảm thấy nàng cực đáng yêu. Hắn cười giúp nàng lau nước mắt trên mặt, Đào Nguyệt An sau khi ngừng khóc liền

ho khan, lại sợ phun mất miếng bánh ra, nàng liều mạng nuốt hết vào, vừa ăn vừa sặc, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên bỏ bừng. Tay áo lau nước mắt

loạn xạ.

Tần Sở Minh bị làm cho giật mình, hy vọng nàng ăn chậm một chút, càng chậm càng tốt, để hắn có thể nhìn thêm.

Vì vậy, lúc Đào Nguyệt An vừa thút tha thút thít vừa đem miếng bang ăn

xong lần đầu, nội tâm hắn tiếc nuối không thôi, hắn vội vàng lấy thêm

vài miếng nữa nhét vào miệng nàng.

Lúc này Tôn Thư Tôn Hổ đi đến thượng thực cục trộm trà bánh về, lòng

tràn đày bất mãn đặt lên bàn, hắn nghĩ thầm, lần này có thể nói việc

chính sự với hắn.

Không như mong muốn của bọn hắn, Tần Sở Minh vừa nhét xong miếng bánh

ngọt thứ hai vào miệng Đào Nguyệt An, dần dần hắn cảm thấy vui thú, hưng trí bừng bừng. Tôn Thư, Tôn Hổ trầm mặt, cùng nói “Thiếu chủ”. Tần Sở Minh không thèm để ý tới, đưa tiếp một miếng bánh vào trong miệng Đào

Nguyệt An, thật là, hai tên nam nhân thô lỗ nào chẳng thể được như tiểu

Hạ Nguyệt đáng yêu.

Tôn Thư Tôn Hổ nóng lòng, đây là đại sự, Trang tướng quân đã dặn đi dặn

lại bọn hắn phải thận trọng mà nói, không được phạm sai lầm, nên bọn hắn đành phải đứng một bên canh giữ, từng người một lẩm bẩm nói.

Bọn hắn nói không ngừng, Tần Sở Minh cảm thấy phiền liền nhét bánh tần

suất cao hơn. Đào Nguyệt An bị nghẹn liền ho khan mấy tiếng, Tôn Thư Tôn Hổ lúc này mới chú ý đến nàng, nước mắt ban nãy vẫn còn trên mặt, giống như cây hải đường bị gió bẻ gãy.

Bọn hắn yên lặng nhìn nàng với ánh mắt đồng tình, ban nãy còn tưởng là

thiếu chủ sai bọn hắn đi trộm thức ăn do nhất thời tâm tình u mê. Nhưng

hôm nay nhìn kỹ lại, tám phần là hắn đang có tâm tình tốt nên muốn đi

chỉnh người, bởi vì rảnh rỗi nên mới tiện tay kéo một cung nữ đến bắt

nạt. Nhìn nàng ăn một bữa cơm này có biết bao nhiêu thống khổ?

Lúc trước nghĩ Đào Nguyệt An là một tiểu cô nương tiêu xài lãng phí, yếu ớt đáng ghét còn phiền toái bây giờ lại chuyển thành vật thế thân cho

bọn họ, bị thiếu chủ ức hϊếp, làm kẻ hy sinh hèn mọn vô tội.

Hai tên ám vệ không có ý tốt yên lặng tính toán, nếu như về sau nàng

ngày ngày bồi ở bên cạnh thiếu gia, nhất là khi thiếu chủ tâm tình tốt,

cuộc sống của bọn họ nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều. Vì vậy, Tôn Thư Tôn Hổ đối với nàng hảo cảm tăng vụt vụt, từ dưới đất xông thẳng lên trời.

Dựa vào suy nghĩ trên, hai người bọn họ đang giúp Trụ làm ác, toàn bộ

hành trình đều mắt nhắm mắt mở, 1 bàn điểm tâm đều đã gàn hết sạch. Tần

Sở Minh dở hộp cơm lên muốn ăn tiếp. Hai người bọn họ còn nhịn nữa thì

đợi đến khi nào?

“Thiếu chủ, việc này rất quan trọng, thỉnh thiếu chủ đi đến thư phòng

bàn bạc với thuộc hạ.” Tôn Hổ cùng Tôn Thư ở sau lưng chơi trò đoán mò,

chỉ có thể kiên trì.

Tần Sở Minh đặp hộp cơm xuống bàn, nghiền đầu nhìn Đào Nguyệt An ăn đến

mức bị sặc mà cũng vui vẻ, hắn đột nhiên tốt bụng, quyết định đi theo

Tôn Thư Tôn Hổ.

“Các ngươi đi theo ta.” Hắn nhàn nhạt mở miệng phân phó, nghĩ đến ở cùng một chỗ với hai tên nam nhân thô lỗ thật không tình nguyện chút nào,

mặt hắn đen đến mức có thể chảy ra mực.

Đào Nguyệt An giương mắt nhìn mấy món ăn mới đưa tới, vừa nghe bọn họ

muốn đi liền can đảm dùng sức kéo lấy ống tay áo của Tần Sở Minh, nàng

nhụt rè hỏi, “Cái này… nô tỳ có thể ăn được không?”

“Có thể.” Tần Sở Minh nhìn thẳng vào mắt nàng, trong nháy mắt hắn trở

nên ôn nhu, sủng ái mà vân vê tóc của nàng, “Trước khi mặt trời lặn,

ngoan ngoãn ngồi ở đây ăn, một lát nữa ta tới đưa ngươi về, hiểu

không?”

“Được.” Đào Nguyệt An cầm mấy miếng bánh lên, bộ dáng nhu thuận, lúc Tần Sở Minh sắp rời khỏi còn vẫy vẫy tiễn hắn. Tâm của tiểu vương gia nào

đó đều bị tan chảy thành từng mảnh.

Mỗi một món Đào Nguyệt An đều thử một chút, nhìn tới ánh mặt trời ở phía xa kia nàng mới nhớ tới dặn dò của Tần Sở Minh trước khi đi.

“Trước khi mặt trời lặn, ngoan ngoãn ngồi ở đây ăn… Trước khi mặt trời

lặn…” nàng giật mình đứng dậy, Thái tử cũng nói với nàng trước khi mặt

trời lặn phải trở về.