Đem toàn bộ bất mãn trong lòng tràn phát tiết ra ngoài Đào Nguyệt An cảm thấy hờn dỗi giấu ở trong lòng thời gian này liền
thật
biến mất cả người tinh thần sảng khoái.
Nhưng nàng cao hứng được
một
lát liền bất tri bất giác cảm thấy sợ hãi, nhất khi thấy Tần Sở Minh cúi đầu, cái gì cũng
không
nói, ngược lại khiến nàng sinh ra sợ hãi.
Kỳ
thật, Tần Sở Minh
đang
rất khó chịu,
hắn
cúi đầu,
một
tay đỡ gáy Đào Nguyệt An, đầu đau như muốn vỡ ra, mồ hôi từng giọt nóng bỏng rơi xuống mái tóc, cổ áo Đào Nguyệt An.
Đào Nguyệt An như bị phỏng khó chịu, bắt đầu giãy dụa, chân đá lung tung phản kháng.
...
Tôn Sách cùng Tôn Hổ tiến vào nhà chính Thanh Dung vườn, Tôn Hổ ngửi mừi hương liệu, nhăn mày, hơi mở nắp lò, hương liệu bên trong chẳng biết bị người ta đốt lúc nào.
"Vương gia rất ít đốt hương trong phòng." Tôn Hổ hỏi Tiểu Lộ Tử, "Ngươi là người owe phòng ngủ, vậy chắc cũng biết này hương? Có phải có tác dụng mê tình hay
không?"
"không
biết." Tiểu Lộ Tử lắc đầu
nói, "Hương hoa lê trong veo,
một
vài nương nương trong cung đều dùng. Nô tài ngửi thấy Hương hoa lê vậy
sẽ
không
có vấn đề, nếu là
thật
có vấn đề, hai vị đại nhân ngửi lâu như vậy còn bình yên vô
sự?"
"Vậy..." Tôn Sách liếc mắt Ân quý nhân
trên
giường quần áo xốc xếch, sắc mặt đỏ ửng,
không
ngừng lôi kéo chiếc chăn muốn đẩy ra. Tôn Sách nhanh chóng chế trụ động tác của Ân quý nhân, luống cuống
nói, "Nhất định là có người muốn hại Vương gia, việc cấp bách bây giờ là chạy nhanh đưa Ân quý nhân ra ngoài, nàng quần áo
không
chỉnh tề như vậy lại xuất
hiện
trong phòng Vương gia, nếu Đào Tương mang theo bệ hạ tới, dù
không
phát sinh cái gì cũng đều
không
giải thích được."
"Được” Tôn Hổ tay lấy dây thừng, đem ân quý nhân trói lại giống như cái bánh chưng khiêng
trên
vai.
"Đại nhân, nô chợt nhớ." Tiểu Lộ Tử ngửi mùi hương kia đột nhiên kêu lên, " Hương hoa lê két hợp với
một
vị thuốc Tây Vực, có thể có kí©ɧ ŧìиɧ hiệu quả. Hai thứ này tách ra
sẽ
không
có tác dụng gì, nếu kết hợp lại với nhau liền xảy ra chuyện lớn! rượu
trên
yến hội mà Vương gia uống có lẽ
đã
bị hạ loại thuốc đó."
...
Trong bóng tối, Đào Nguyệt An bắt được cái khe hở muốn chạy, Tần Sở Minh tiến ba bước lên đem nàng hung hăng đè lên tường. Đào Nguyệt An dựa vào rất liền nhìn thấy
trên
trán
hắn
có
một
tầng mồ hôi, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng cũng nhiễm
một
tầng đỏ ửng.
"Vương gia, ngài
không
thoải mái sao?" Đào Nguyệt An sau khi chỉ trích
hắn
một
phen, bắt đầu có chút dự cảm bất tường, lập tức
nói, "Ngài nhanh
đi
về, lệnh cho thị vệ đỡ ngài
đi
thái y viện nhìn
một
cái."
"không
cần." Tần Sở Minh môi bỗng nhiên cong lên, ỷ vào ưu thế cao lớn cúi xuống nhìn nàng.
một
tay nắm lấy hai cổ tay
nhỏ
nhưhai ngó sen trắng, siết chặt, "Thái tử cùng Đào Tương luôn muốn tính toán bổn vương, tìm đủ mọi cách ngay cả tình dược cũng đều đem ra hết. Nhưng bọn
hắn
nhất định
không
nghĩ tới, thái tử phi tương lai lại ở trong tay bổn vương."
"Điện hạ, ngài uống say đến hồ đồ." Đào Nguyệt An sợ, nhịn
không
được giãy dụa, "Cha ta cùng thái tử... Bọn họ luôn luôn quang minh lỗi lạc, làm sao có thể ám hại ngài, kê đơn ngài, nhất định trong này cái gì hiểu lầm, ngài cùng cha ta
nói
ràng, có lẽ có người cố ý châm ngòi..."
Động tác
nhỏ
của nàng bị Tần Sở Minh hung hăng chế trụ, ánh trăng chiếu
nhỏ
xuyên qua mái tóc đen, khiến ngũ quan
hắn
trở nên càng lạnh lẽo. Hai người bọn họ rất gần, Đào Nguyệt An thậm chí có thể cảm nhận được
rõ
ràng biến hóa của chỗ kia, nhiệt độ nóng bỏng cách vải dệt truyền qua, thành công khiến nàng giãy dụa mãnh liệt. Tần Sở Minh chỉ cười, đáy mắt lại
một
mảnh lạnh như băng,
hắn
nhẹ
nhàng nheo đôi mắt,
một
tay nắm lấy eo
nhỏ
của nàng, môi mỏng
nhẹ
nhàng tiến lại gần sát sườn lỗ tai, dọc theo mặt bên chậm rãu mà êm ái hôn,
nhẹ
giọng
nói
"Làm sao có thể, có nữ nhân
đang
nằm
trên
gường bổn vương bổn vương trước khi
đi, còn phân phó Tôn Sách mang ra ngoài."
"Mới đầu bổn vương còn tưởng là nàng, nhưng bây giờ suy nghĩ lại
một
chút, nàng làm sao ngoan ngoãn nằm ở giường để bổn vương thương
yêu
như vậy, tiểu móng vuốt kia lén ở
trên
tim bổn vương cào
một
phen bổn vương liền cám ơn trời đất, làm sao có thể phong tình vạn chủng ôm cổ bổn vương? Bổn vương chính là người ngu, lien tiếp té ngã vài lần ở cùng
một
chỗ." Tần Sở Minh minh tự giễu
nói
mồ hôi thấm ướt tóc, hơi nóng trong phòng chậm rãi tăng lên, Đào Nguyệt An cảm nhận được luồng nhiệt
trên
than thể
hắn, nhất là bộ ngực non mềm
đang
ma sát với ngực hắnkhiên khuôn mặt
nhỏ
nhắn đỏ bừng.
hắn
bình tĩnh nhìn bộ dạng quyến rũ của Đào Nguyệt An, càng bình tĩnh, càng khiến cho nàng sợ run, "Vương gia... Vương gia ngài
đang
nói
cái gì, thần nữ nghe
không
rõ. Thần nữ biết lỗi rồi, thần nữ thỉnh tội với ngài, vừa rồi
không
nên hướng ngài phát giận, ngài buông ra ta, buông ra được
không?"
"Thái tử cùng Đào Tương
thật
giỏi tính toán,
một
mũi tên gϊếŧ hai con nhạn. Vừa giải quyết Ân quý nhân kẻ ở hậu cung luôn tranh đấu với Đào quý phi, vừa đánh ngã bổn vương, như vậy thái tử liền ngồi vững
trên
ngai vàng, để cho mình làm quốc trượng." ngón tay Tần Sở Minh tăng them lực vuốt ve mái tóc nàng liền đặt ở chóp mũi
nhẹ
nhàng ngửi. Cánh tay khác theo xương quai xanh hạ xuống ở vòng eo
nhỏ
nhắn sợ soạng vài vòng rồi lại như tình nhân thủ thỉ mật ngữ” Ngươi
nói
có đúng
không?"
"không
phải..." Đào Nguyệt An nhịn
không
được
nhẹ
nhàng thở dốc, chiếc cổ trắng như tuyết lưu lại vài cái ấn hồng đậm. Đào Nguyệt An bị Vương ma ma dạy trỏ ư thành cực kỳ mẫn cảm,
hắn
chỉ gảy hai cái, cả người liền mềm yếu, đứng cũng
không
vững, run rẩy muốn ngã, toàn bộ sức lực dựa vào cánh tay
đang
ôm lấy hông của nàng, thế này mới
không
ngã.
"Bọn họ nghĩ mưu hại bổn vương, nhưng nếu so sánh giữ ân quý và thái tử phi
thì
tựa như Đông thi và Tây Thi. Bổn vương làm thế nào cũng
không
thể hạ thủ với nàng ấy." Tần Sở Minh cảm thấy nàng giãy dụa, có chút hưởng thụ trong đó mang tới sung sướиɠ, thậm chí cố ý dán chặt vào lớp vải dệt
nhẹ
nhàng di động.
Đào Nguyệt An khuôn mặt ngốc nghếch, vì giảm bớt sợ hãi, nàng vịn vào vai Tần Sở Minh để chống đở chính mình,
không
nắm chắc
nhỏ
giọng
nói, "Ta là... Ta là người bệ hạ chọn làm thái tử phi, tương lai hoàng hậu. Ngươi nếu còn như vậy, ta nếu
không
phải cá chết lưới rách
thì
cũng phải cùng ngươi đồng quy vu tận."
"Nàng trưởng thành tốt như vậy, dưỡng ra khí chất của thái tử phi đúng là vưu vật trời sinh. Bổn vương cam tâm tình nguyện chết dưới hoa mẫu đơn." Tần Sở Minh cười
nhẹ
, vén cái yếm
nhỏ
hồng nhạt sờ sờ vật non mềm, ánh mắt hoảng sợ, "rẹt"
một
tiếng, vải trắng bị xé thành mảnh
nhỏ,
hắn
cắn cắn vàn tai mập mờ
nói, "Muốn chết
thì
cùng chết, ở
trên
đường hoàng tuyền có bạn cũng tốt. Nàng
nói
xem lá gan nàng
nhỏ, than thể lại mềm mại,
sẽ
có nhiều ác quỷ để ý tới. Bổn vương
không
che chở nàng, nàng có thể
đi
đầu thai?
không
đúng diêm vương thấy ta si tình, kiếp sau liền đem nàng làm vợ ta."
"Van cầu ngài, Sở Vương điện hạ, ta cầu ngươi." Đào Nguyệt An liều mạng đẩy
hắn, tay
nhỏ
liều chết đẩy bàn tay
đang
làm loạn
trên
người ra làn môi đỏ mọng đáng thương cầu xin, "Ta tìm
cô
cô... Nhờ
côcô
thay ngài an bài cung nữ thị tẩm, dạng gì đều được. Van cầu ngài, buông tha ta."
Ánh mắt Tần Sở Minh lãnh
trên
vài phần, tăng thêm lực đạo
trên
tay, mang theo cổ nang ngược, cọ sát khiến Đào Nguyệt An khó nhịn rêи ɾỉ, "người trong cung ai nấy đều mang vẻ chút dong chi tục phấn, thế nào tốt bằng với thái tử phi tự mình hầu hạ."
"Đào Tương nuôi nàng
thật
tốt." Tần Sở Minh
nhẹ
nhàng thở gấp,
nhỏ
giọng dán vào lỗ tai của nàng
nói, "Khó trách đem ta mê hoặc thần hồn điên đảo, cái gì đều trông nom
không
hơn."
"không,
không
cần..." vật nóng bong tiến vào giữa hai chân, Đào Nguyệt An gần như là tuyệt vọng thút thít, nhưng Tần Sở Minh giống nhue tường đồng vách sắt mặc kệ nàng đánh như thế nào,
nói
bao nhiêu lời hay đều vô dụng..
Tần Sở Minh năng chiếc cằm tinh xảo của nàng, đầu lưỡi mạnh mẽ nhằm công phá bên trong. Dưới thân khẽ động xuống
một
cái, chợt nghe Đào Nguyệt An tiếng khóc tê tâm liệt phế kêu vang lên, móng tay năm chặt quần áo.
"không
cần. Khốn kiếp, ngươi tên hỗn đản này." Đào Nguyệt An khóc
không
kịp thở, nửa là vì chuyện đó, nửa là vì than thể
không
tốt, "Ngươi chính là hận Đào gia, hận ta... Cho nên, cho nên mới nghĩ phá hư trong sạch của ta, làm cho
trên
lưng Đào gia mang tiếng xấu. Ngươi nếu là
thật
thấy ta... thấy
không
vừa mắt, cùng lắm
thì, cùng lắm
thì
ta cắn lưỡi tự sát..."
"Câm miệng." Tần Sở Minh bóp hông của nàng, hơi như lửa phun lên mặt giống muốn thiêu cháy.
Đào Nguyệt An cảm thấy mình là người sắp chết, cái gì cũng
không
sợ,
nói
chuyện đều
không
them suy nghĩ "Ngươi gạt ta
đi
thanh lâu, còn vén váy ta lên, thường thường khinh bạc, chính là
một
tên đăng đồ tử. Ta
không
nên sợ hãi, hẳn là sớm
nói
cho
cô
cô, để cho nàng
nói
với bệ hạ trừng trị ngươi, bằng
không
cũng
sẽ
không
có tai hoạ như hôm nay. Đều là ta tự làm tự chịu, ta
không
nên sống, ta đáng chết..."
"Im miệng,
không
cho
nói
." Tần Sở Minh hết sức nhẫn nại quát, tiếng động ồ ồ.
hắn
cứng đờ giữ nguyên vị trí, khó chịu mồ hôi chảy ròng.
Đào Nguyệt An vốn là yếu ớt,
một
trận đau rát chui thẳng vào tim. Nàng khóc đánh lên lưng Tần Sở Minh, tựa như có bao nhiêu đau
thì
cuống tay liền nặng bấy nhiều, đầu óc
không
tỉnh táo nháo, "Đau... Đau chết mất..." Giống như khổ hình, Đào Nguyệt An đầu tóc xốc xếch đong đưa, răng nanh để
trên
đầu lưỡi, nghĩ dù sao cũng đều là chết, vẫn
không
muốn bị hành hạ thêm.
"không
được cắn." Tần Sở Minh tay mắt lanh lẹ bóp của nàng cằm, vừa tức vừa đau lòng, "Có đau hay
không?... Mở ra, cho ta xem, có bị chảy máu hay
không?"
Đào Nguyệt An lắc đầu, Tần Sở Minh vừa buông tay, nàng lập tức lại
đi
cắn, Tần Sở Minh sợ tới mức hồn bay phách lạc, nắm người của nàng
không
dám buông, "Đừng cắn, ta
không
động vào nàng nữa..."
Tần Sở Minh khó khăn hạ quyết định, mỗi ngon
đã
đến miệng lại phải thả ra, Tần Sở Minh ôm nàng, cắn chặt răng đỡ lấy thân thể cảu nàng, hôn lên những giợt nước mắt, hai chân chậm rãi ma sát ở phía dưới.
"Ngươi
sẽ
không
động vào ta?" Đào Nguyệt An dưới chân dăm lên hòn đá
không
đứng vững, sợ hãi kêu lên muốn ngã xuống, bỗng nhiên cả người roi vào vòng tay chắc chắn nhưng vẫn cảm thấy lo lắng như cũ.
một
bên thở, vừa hướng
hắn
xác nhận.
"sẽ
không
chạn vào nàng." Tần Sở Minh
không
cam lòng chôn ở nàng hõm vai, nặng nề
nói, "Nàng nếu thất
sự
muốn
đi
tìm cái chết, ta phải làm sao? Chẳng lẽ lại muốn coi trông coi nấm mồ cả đời?"
Đào Nguyệt An hơi an tâm, nhưng
hắn
còn đè chặt
không
cho mình nhúc nhích,
một
chút cũng
không
muốn từ bỏ ý đồ vì thế nàng đẩy đẩy
hắn, "Vậy ngươi... Ngươi còn
không
buông ra, làm ta khó chịu."
"Bên ngoài... Bên ngoài còn
không
được sao?" Tần Sở Minh cảm thấy ủy khuất, tựa như
rõ
ràng có thể ăn thịt nướng, lại chỉ được uống
một
chút canh thịt nhưng cho dù chỉ chút này canh
nhỏ,
hắn
đã
cảm thấy rất hưng phấn, "Nàng
đang
khẩn trương."
Đào Nguyệt An sống sót sau tai nạn, tự nhiên mặc kệ
hắn
nói
là cái gì
thì
là cái đó. Chỉ cần
không
hủy trong sạch của nàng,
không
bị ma ma phát
hiện
thứ còn lại đều dễ
nói.
Tần Sở Minh nâng nàng lên để dễ phối hợp với mình. Da thịt trắng nõn được nuôi dưỡng đến mềm mại, chỉ hôn
nhẹ
một
chút liền sưng đỏ khiến cả người
hắn
không
kiềm chế run lên.
Đào Nguyệt An chịu
không
nổi, cắn cắn môi, mu bàn tay vỗ lên lưng
hắn, "Ngươi
đã
đỡ hơn chưa?"
"không." Tần Sở Minh
một
tay ôm nàng,
một
tay khác đè đầu, bốn cánh môi dán vào nhau khít chặt
không
kẽ hở "nói
với ta trò chuyện
thì
tốt rồi."
"nói
cái gì?" Đào Nguyệt An chỉ mong
hắn
đi
nhanh
một
chút, nào có tâm tư
nói
chuyện, "Ngươi mau chút."
"Nàng theo giúp ta
nói
chuyện, mau thôi."
hắn
cố chấp
nói.
Đào Nguyệt An
không
có biện pháp, đành phải hỏi, "Ngươi muốn
nói
cái gì?"
"Vì sao... Vì sao chán ghét ta?" đây là việc Tần Sở Minh luôn canh cánh trong lòng dù vui thích ra sao cũng
không
nén được nội tâm mất mát, vẫn là muốn hỏi, "Ta mang nàng ra ngoài cung là vì sợ nàng buồn bực. Vén váy, cũng là muốn thay nàng chữa thương, ta
không
ác ý... Đều là, đều là... Thích nàng, mới
không
nhịn được...."
"Nhưng... Nhưng những chuyện này đều
không
thể làm với
cô
nương nha" Đào Nguyệt An
nhỏ
giọng lên án
nói, nghe thanh
âm
của
hắn
ủy khuất, giống con chó
nhỏ
cọ cọ ở trong lòng chủ nhân làm nũng, tâm đều mềm nhũn, người nào đó ngoài mạnh trong yếu,
nói
năng hùng hồn đầy lý lẽ chỉ trích khiến người á khẩu "Hơn nữa, ma ma
nói, ta sau khi cập kê là phải gả cho thái tử, ngươi
không
thể thích ta."
Tần Sở Minh cắn răng, kia
âm
thanh ngọt ngào tinh tế bỗng nhiên trở nên phá lệ chói tai, lập tức nhắm mắt lại,
không
muốn nghe nàng
nói
nửa chữ. Đào Nguyệt An cũng bị động tác của làn cho hốt hoảng, giống như ngồi
trên
thuyền
nhỏ
ở trong sóng gió, chỉ có thể bám lấy bờ vai của
hắn
đến đây bảo trì ổn định.
không
biết qua bao lâu, kết thúc
thì
Đào Nguyệt An còn lưu lại
trên
cổ
hắn
đấu vết móng tay sâu đậm
trên
xương quai xanh hung hăng cắn mấy cái
hắn
cho đến khi chảy máu mới buông ra.
Tần Sở Minh ôm lấy nàng, hai người tựa vào
trên
tường thở phì phò, hồi lâu tài mới ổn định hơi thở.