Chương 40: Nàng dâu ngược ta trăm ngàn lần, ta đợi nàng dâu lưu luyến như lúc ban đầu

Đào Nguyệt An đá mệt mỏi, an vị ở

trên

tảng đá, an tĩnh say khướt. Thúy Lan thấy nàng nhắm hai mắt, khẽ than thở, xoay người rời

đi. Lưu lại tiểu thái giám đứng ở bên cạnh.

...

Để có thể nhanh nhìn thấy tiểu



nương, Tần Sở Minh

không

chờ yến hội chấm dứt, tùy tiện lấy lý do rời

đi

trước.

Trịnh Tông

anh

nhìn theo bóng lưng của

hắn,

nhẹ

nhàng đung đưa chén rượu trong tay, mỉm cười với Đào Tương ở đối diện, lại nhanh chóng quay đầu.

Tiểu thái giám đăm chiêu ủ dột đứng

một

bên nhìn Đào Nguyệt An sống chết bám ở cây liễu, nửa bước

không

chịu hoạt động.



nương này trông

thật

ngốc nghếch, tiểu thái giám

không

khỏi oán thầm. Điện hạ sai

hắn

đón Đào



nương đến phòng

nhỏ,

hắn

vốn

không

đồng ý. Dù sao, trong lòng

hắn, điện hạ nhà mình là muốn đấu với quý phi, áp đảo Đào Tương, cứu vạn dân thoát khỏi dầu sôi lửa bỏng trở thành

anh

hùng, tại sao có thể cùng nữ nhi của nịnh thần quan hệ mập mờ.

Nghĩ nghĩ tiểu thái giám liền thấy ghét bỏ Đào Nguyệt An. Chẳng lẽ là từ xưa đến đây,

anh

hùng khó qua ải mỹ nhân? Nhưng Lưu



nương bộ dạng

không

kém, tính tình lại tốt còn là trưởng tôn hoàng hậu ấy vậy mà vì sao bọn họ ra sức khuyên nhủ, còn tạo ra nhiều cơ hội nhưng Lưu



nương cũng

không

chiếm được tình cảm của điện hạ,

không

thể

không

gả cho cái người

không

có lòng cầu tiến - Tam hoàng tử.

Tiểu thái giám

một

trận thở dài, vẫn là

không

tình nguyện tiến lên đỡ Đào Nguyệt An, tuy rằng như vậy nhưng

hắn



thật

không

muốn để cho nàng cùng điện hạ nhà mình gặp mặt, nhưng điện hạ rất ít khi phái

hắn

làm nhiệm vụ,

hắn

nghĩ nên biểu

hiện

tốt

một

chút, ngày sau trở thành cánh tay đắc lực của điện hạ, bưng trà đưa nước

đi

theo làm tùy tùng hầu hạ chu đáo, vì thế

không

thể

không

kéo nữ nhi của tên đại nịnh thần

đi

qua.

Đào Nguyệt An ôm thân cây liễu

không

chịu buông tay, trong miệng còn cằn nhằn,

nói

năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Ta

không

đi, ta chỗ nào cũng

không

đi. Nơi này gió mát, ta muốn ở chỗ này."

"Đại tiểu thư, ngài thả lỏng tay, nô tài mang ngài

đi

chỗ này rất lạnh ngồi lâu

sẽ

trúng gió, chỗ đó so với nơi này còn mát mẻ hơn, lại còn

không

có muỗi, được

không?" Tiểu thái giám

nhỏ

giọng dụ dỗ, Đào Nguyệt An

không

chịu buông chính là

không

chịu buông, hơn nữa lực đạo của nàng rất lớn, Tiểu thái giám cứng rắn kéo cũng kéo

không

được.

"Ngươi

không

phải Thúy Lan, ta mới

không

đi

với ngươi." Đào Nguyệt An đối với khuôn mặt lạ hoắc xoay đầu

đi, ghét bỏ

nói, " Thúy Lan đến đây, ta

sẽ

đi. Ta chỉ

đi

cùng Thúy Lan."

"Là Thúy Lan tỷ tỷ sai nô tài dẫn ngài

đi

qua đó. Ngài mới vừa rồi cũng nghe thấy nô tài cùng tỷ tỷ

nói

chuyện, tỷ tỷ muốn thay ngài lấy giày, nên nô tài hầu hạ thay." Tiểu thái giám lấy lòng

nói, "Nơi này sâu nhiều lắm, nô tài sợ

một

hai con bò ra, cắn đại tiểu thư, đến lúc đó Thúy Lan tỷ tỷ

sẽ

trách nô tài."

"Mặc kệ, dù sao Thúy Lan

không

đến, ta cũng

sẽ

không

đi

Đào Nguyệt An lại nắm

thật

chặt thân cây trong tay, "Ngươi nếu còn

không

buông ra, ta gọi người, đến lúc đó để cho người khác nhìn thấy ngươi lôi kéo ta, ngươi phải cùng





quý phi giải thích."

Tiểu thái giám sau lưng đổ

một

thân mồ hôi, mới vừa rồi sốt ruột nên quên, vội vàng buông tay ra. Cung nhân mặc dù đều

đang

trực tại yến hội, nhưng thị vệ

thì

luôn

đi

tuần quanh ngự hoa viên, nếu như thực

sự

gọi người tới,

một

cái nô tài như

hắn

lôi kéo thái tử phi tương lai, chính là dĩ hạ phạm thượng,

sẽ

bị chém đầu.

"Tiểu tổ tông, ngài trăm ngàn đừng kêu, nô tài buông ra, nô tài buông ngay." Tiểu thái giám bắt đầu gấp, làm sao đem Đào gia tiểu thư lừa đến Thanh Dung vườn.

hắn

đang

gấp đến độ dậm chân, có người sau lưng vỗ vỗ vai

hắn, Tiểu thái giám nhìn lại,, cứu tinh đến, đây đúng là Tôn Hổ, Tôn đại nhân bên người Tần Sở Minh.

...

Kia bên phía, Tần Sở Minh thừa dịp bóng đêm đen, lặng lẽ chạy vào trong phòng Thanh Dung vườn. Lò sưởi lý xông hương, khói trắng trong veo.

hắn

không

thèm chú ý, ánh mắt toàn bộ dừng cái người

đang



trên

giường.

"Tiểu Hạ Nguyệt." Tần Sở Minh vén màn, liền thấy tiểu nhân nhi khuôn mặt

nhỏ

ửng đỏ cuộn chặt trong chăn thành

một

đoàn núc ních, nhìn quanh

một

lượt

thật

sự



yêu

thích

không

buông tay, nàng làm sao lại đáng

yêu

như vậy.

Người trong chăn

nhẹ

nhàng nức nở

một

tiếng, Tần Sở Minh ôm nàng, cảm thấy

thật

sự

là nàng dâu ngược ta trăm ngàn lần, ta đợi nàng dâu lưu luyến như lúc ban đầu. Nàng dâu chỉ là

không

them để ý mình là do bị lừa gạt nhất thời còn chuyện

yêu

thích là sớm muộn thôi.

Tần Sở Minh tâm tình

không

vui ôm chặt nàng hung hăng chà xát, tại sao lại thoải mái như thế, chà xát xong rồi còn hạnh phúc ôm vào trong ngực, ngọt ngào

nói, "Có nhớ ta

không?"

Trong

không

khí mang đậm mùi hoa thoang thoảng vị ngọt, Tần Sở Minh dần dần cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, những suy nghĩ

không

đứng dắn lại

hiện

ra, "Tiểu Hạ Nguyệt, mau ra đây, kêu ta xem

một

chút."

Người trong chăn sống chết

không

chịu, nhất định là xấu hổ. Tần Sở Minh khẽ cười, ôm con sâu lười hung hăng hôn

một

cái, "Tiểu trư, mau ra đây, đừng trốn ở bên trong giống con gà con như vây."

Cục chăn vốn còn định tăng them lực nhưng khi nghe Tần Sở Minh

nói

như vậy liền rơi vào bẫy lộ khuôn mặt

nhỏ

nhắn cùng

một

mảnh da thịt trắng như tuyết,

.hắn

lập tức cảm thấy trong máu

hắn



một

luồng khi vô hình như muốn vỡ tung,

hắn

bám vào vai nàng, đem chăn kéo xuống khỏi mặt, nháy mắt sợ tới mức hồn phi phách tán, trực tiếp ngã ở dưới giường

Tiểu thái giám nhìn Tôn Hổ, do dự

nói, "Tôn đại nhân, đây là việc điện hạ sai nô tài, ngài như vậy... Nô tài cũng khó làm việc."

"Lộ công công, ta chỉ muốn hỏi, ngài chủ động

yêu

cầu làm tùy tùng của điện hạ, nhưng có đúng là đối với điện hạ tuyệt đối trung thành?" Tôn hổ nhíu mày hỏi.

" Cái mạng này của nô tài là điện hạ cho, điện hạ

nói

nô tài

đi

hướng Đông, nô tài

không

giám

đi

hướng Đông, bảo nô tài về phía Tây, nô tài liền về phía Tây. Cho dù điện hạ ngày nào đó cao hứng, muốn cái mạng này, nô tài cam đoan

không

một

lời oán trách." Tiểu thái giám dựng thẳng lên ngón tay thề son sắt, " Tâm nô tài tuyệt đối hướng về điện hạ, Tôn đại nhân muốn nô tài chứng minh như thế nào cũng được."

Tôn Hổ hài lòng nở nụ cười, "Ngươi

đã

nguyện trung thành với điện hạ, cũng biết đâu là việc chính? Nếu trước mặt chủ nhân là vực sâu vạn trượng, nhưng chủ nhân

không

phát

hiện, lại muốn nhảy xuống, ngươi

nói, thân là nô tài, có nên nhăn cản hay

không?"

Tiểu thái giám nghĩ nghĩ, "Tất nhiên là nên ngăn cản."

"Trước mắt, đó

không

phải là vực sâu?" Tôn Hổ nhìn

hắn, chậm rãi

nói, "Điện hạ cùng Đào gia như nước với lửa,

không

phải nước dập tắt lửa chính là lửa bốc hơi khô nước, tuyệt

không

không

thẻ xảy ra cả hai loại khả năng. Chẳng lẽ ngươi hy vọng chủ nhân bị mê hoặc, buông tha cho thiên hạ này?"

"không

không

không." Tiểu thái giám sống chết lắc đầu "Điện hạ là muốn làm đại

sự."

"Ngươi hiểu được là tốt rồi." Tôn Hổ tiến lên níu tay Đào Nguyệt An, tăng them lực lôi kéo hướng ra ngoài, " hồng nhan họa thủy này chính là tai hoạ, ta quyết

không

thể để cho nàng tiếp tục trở thành tai họa của chủ nhân."

Đào Nguyệt An sợ giữ chặt thân cây, bị kéo ngã ở

trên

cỏ, xương cốt bị chấn rất đau, Tôn Hổ rút kiếm ra chỉa về phía yết hầu nàng, Đào Nguyệt An sợ tới mức tỉnh rượu, dùng sức lui ra ngoài, vẫn liên tục co đến bờ sông.

"Đừng... Đừng gϊếŧ ta." Đào Nguyệt An lui tới cạnh bờ sông, sợ nhìn mũi kiếm

đang

chỉa vào mình, xung quanh vắng tanh đến con dế mèn cũng yên lặng, chỉ nghe thấy tim đập bùm bùm, đều nhanh nhảy ra cổ họng.

"Nếu là



nương tầm thường nhà, điện hạ thích, ta cũng

sẽ

không

làm khó có thể thu làm thϊếp. Muốn trách,

thì

trách ngươi là nữ nhi Đào gia." Tôn Hổ vừa định động kiếm, Tiểu thái giám đột nhiên ôm cổ

hắn, "Tôn đại nhân, ngàn lần

không

thể động thủ."

"Như thế nào? Ngươi có phải muốn giúp

yêu

nữ này hại điện hạ?" Tôn Hổ dùng sức bỏ

hắn, Tiểu thái giám lại lên trước, chặt chẽ ôm lấy tay

hắn, "Đại nhân, ngài ở chỗ này gϊếŧ nàng,

trên

cổ

sẽ



một

đạo vết đao. Ở bên trong cung cầm trừ kiếm của cấm quân, cũng chỉ có điện hạ. Sau tra ra, đứng mũi chịu chính điện hạ, huống chi cấm quân do hai phe nắm giữ là Đào Tương cùng điện hạ phân biệt quản, vô luận tra như thế nào, đều đối với điện hạ rất bất lợi. Đào gia dù chết

một

nữ nhi còn có thể đổi

một

nữ nhi cái khác ra làm thái tử phi. Nếu làm cho điện hạ đeo

trên

lưng tội danh sát hại thái tử phi

thì

đời này

sẽ

không

bao giờ xoay người được, đối với điện hạ đây là chuyện trăm hại."

Tôn Hổ trầm mặc sau

một

lúc lâu, Đào Nguyệt An nhìn chăm chú mũi kiếm màu bạc, lời nghẹn ở yết hầu

không

nói

ra được, móng tay bóp chặt

trên

mặt trắng bệch, chỉ sợ

hắn

thuận tay lấy mạng

nhỏ

của mình.

"Được” Tôn Hổ thu hồi kiếm, cất vào vỏ kiếm.

Đào Nguyệt An thấy

trên

cổ

không

còn kiếm, chợt thấy đối diện cầu vừa hay xuất

hiện

một

đội cấm quân, vội vã gân giọng, la lớn, "Người đâu, bắt thích khách, người đâu đến đây mau."

Tôn Hổ sửng sốt, vừa định che miệng của nàng, đội người kia nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng chuyển hướng lại gầb.

hắn

chỉ có thể cúi đầu mắng

một

tiếng, mang theo Tiểu thái giám nhanh chóng rời

đi.

"Đào tiểu thư, ngài có khỏe

không?" Thủ lĩnh cấm quân Lạc Minh giúp đỡ Đào Nguyệt An đứng dậy, truy vấn, "Ngài nhìn thấy thích khách chạy hướng nào?"

"Đa tạ Đại nhân ân cứu mạng, bọn họ chạy theo hướng kia." Đào Nguyệt An chỉ hướng Tôn hổ vừ ly khai, lòng vẫn còn sợ hãi

nói, "Bọn họ có hai người, nghe thấy ngài

đã

tới, liền nhanh chóng chạy ra."

"Đa tạ tiểu thư." Lạc Minh gật đầu, ngón tay tùy ý hai người, "Các ngươi đưa Đào đại tiểu thư quay về Cảnh Đức cung, còn lại theo ta đuổi theo thích khách, còn ngươi

đi

truyền lời, đem cấm quân canh giữ bên cạnh bệ hạ tăng nhiều gấp đôi, quyết

không

thể quấy rầy đến nhã hứng của bệ hạ."

“Vâng ạ” hai binh lính bước ra khỏi hàng, đúng Đào Nguyệt An

nói, "Đại tiểu thư, nơi này

không

an toàn, xin cho thuộc hạ hộ tống ngài rời

đi."

Đào Nguyệt An trở về phòng

thì

sợ hãi uống cả vài chén nước, đều áp

không

nén được kinh sợ.

Cảm giác này, giống như vừa dạo

một

vòng quỷ môn quan, suýt chút nữa bị quỷ kém nhốt lại, câu luôn cái mạng

nhỏ

của nàng. Tay nàng tất cả đều là mồ hôi, tay nắm lý nước run rẩy, sau lưng xiêm y lại ướt đẫm.

"Tiểu thư, ngài có khỏe

không?" Thúy Lan gõ cửa, "Nô tỳ mới vừa rồi

đi

lấy giầy thay ngài, trỏ lại liền

không

thấy ngài, ngài ở

trên

đường

không

có xảy ra việc gì chứ?"

"không...

không

Thúy Lan ta tốt lắm." Đào Nguyệt An

trên

trán mồ hôi lạnh, "Ta có chút mệt mỏi, nghĩ muốn ngủ trước."

"Kia nô tỳ thay ngài chuẩn bị canh nóng."

"không

cần...

không

cần hầu hạ, ta

thật

sự

quá mệt mỏi." Đào Nguyệt An ôm đầu, vô lực

nói, "Các ngươi đều

đi

nghỉ ngơi

đi, hôm nay

không

cần hầu hạ."

"Tốt lắm, nếu tiểu thư có chuyện gì, chỉ cần phân phó nô tỳ

một

tiếng.." Thúy Lan xoay người ra ngoài,

đi

vài bước lại quay đầu lại, nhìn cánh cửa muốn

nói

cái gì lại

nói

không

nên lời.

Đào Nguyệt An ngồi ở ghế

trên, tiêu hóa chuyện vừa xảy ra.

Lần này tiến cung

thật

sự

kinh tâm động phách, chỉ

không

để ý

một

chút mạng liền giữ

không

được. Nàng lại rót

một

ly trà lạnh để giảm khủng hoàng.

Bỗng nhiên, cửa bị người bên ngoài mở ra, Đào Nguyệt An phiền chán ngẩng đầu, "Ta

không

phải

nóikhông

cần người tý..." Thấy người tới, máu cả người nàng như chảy ngược lại giống như bị đông lại, rét run "Tần... Tần Sở..."

Tần Sở Minh khóa lại cửa, tiến hai bước tiến lên đem nàng kéo vào trong lòng, buồn buồn tựa vào hõm vai nàng, uể oải

nói, "Tiểu Hạ Nguyệt, thực xin lỗi."

"Ngươi buông." Đào Nguyệt An hôm nay bị dọa sợ, lại nhớ đếm chuyện Tĩnh Vân bị hại lúc trước, nàng hôm nay

đã

cảm thụ rất



tử vong, "Ngươi tránh ra, ta

không

sẽ

tha thứ ngươi."

Tần Sở Minh từ hõm vai nàng ngẩng đầu, sợ nhìn thấy lửa giận đầy ánh nàng, tự biết chột dạ nắm chặt tay nàng, ấp úng

nói, "Ta

không

phải cố ý ôm của nàng, ta thực nghĩ... Tưởng nàng mới ôm. Nàng tha thứ cho ta lần này

đi, ta về sau nhất định

sẽ

không

vậy nữa. Nếu tái phạm, nàng muốn phạt thế nào đều được."

Đào Nguyệt An lửa giận vừa giảm lại bùng lên, thuộc hạ của

hắn

suýt nữa gϊếŧ nàng,

hắn

còn

đã

chạy tới

nói

mấy lời thần hồn điên đảo, nhớ những ác ý cảu

hắn

lúc trước thù mới nợ cũ, "Ngươi tránh ra, ta phiền nhất là thấy ngươi. Vừa thấy mặt của ngươi, ta

đã

cảm thấy bẩn... Ngô..." Tần Sở Minh bị nàng

nói

cho bối rối, chỉ có thể ngăn chặn đôi môi đỏ mọng

đang

nói

ra những lời làm

hắn

thương tâm.

hắn

hôn lung tung, hơi thở càng trở nên nóng bỏng hồn loạn. Tần Sở Minh ôm Đào Nguyệt An hở dốc, lại nhận sai

nói, "Nàng đừng chê ta bẩn, ta trở về liền tắm rửa, nhất định đem mùi của



nương kia toàn bộ rửa sạch. Tiểu Hạ Nguyệt, nàng tha thứ cho ta

đi, về sau đều

sẽ

không

tái phạm."

Tần Sở Minh ôm Tiểu Hạ Nguyệt, tim đập bùm bùm như muốn văng ra khỏi l*иg ngực, mặt

hắn

dán

trên

mặt Đào Nguyệt An, ngượng ngùng thông báo, "Ta rất vui mừng. Về sau ta nhất định để ý,

sẽ

khônglàm chuyện có lỗi với nàng."

"Ngươi

đang

nói

cái gì?" Đào Nguyệt An nghe

không

hiểu hồ ngôn loạn ngữ của

hắn,

không

giải thích được

nói, "Ta là muốn gả cho thái tử, ngươi tại sao có thể thích ta?"

Lời này tựa như

một

thùng nước lạnh hắt thẳng vào tầm tiểu vương gia khiến

hắn

một

thân hàn ý,

hắn

cúi đầu, nhìn

không

ra biểu tình, chỉ yên lặng

nói, "Ngươi

nói

cái gì? Ta

không

hiểu."

Đào Nguyệt An nhẫn nại giải, "ma ma từ

nhỏ

đã

nói, ta về sau là muốn gả cho thái tử, làm thái tử phi, cho nên ta chỉ có thể thích

một

người là thái tử."

"Cho nên... Cho nên ngươi thích thái tử?" Tần Sở Minh khẽ

nói, bộ dáng

thật

sự

đáng thương, giống như chó

nhỏ

bị chủ nhân vứt tại ven đường

không

có nhà để về.

Đào Nguyệt An

không



cái gì là thích, cái gì là

không

thích, cảm giác này rất kỳ quái, nàng

không

thể phân

rõ. Chỉ là ma ma từ

nhỏ

nói

cho nàng, nàng thích thái tử, vì thế vuốt cằm

nói, "ừ, ta thích thái tử."

Tần Sở Minh trầm mặc sau

một

lúc lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt

anh

tuấn trở nên lệ dữ tợn, đôi mắt rực lửa che đậy dưới mái tóc ngắn như muốn thiêu đốt hừng hực, lửa đốt làm làn da nàng nóng lên.

hắn

đem Đào Nguyệt An đặt

trên

trên

tường, hai tay để

trên

cần cổ trắng nõn thon dài, đầu lưỡi cạy mở hàm răng

không

khống chế được lửa giận mãnh liệt mà tàn sát bừa bãi, đem thuyền bè

trên

sông từng chiếc từng chiếc đánh chìm vào đáy nước.

Đào Nguyệt An đau đánh vào ngực hắntrời đất quay cuồng, chỉ có thể để

hắn

chiếm thành.

Thẳng đến nàng mau hít thở

không

thông, Tần Sở Minh mới miễn cưỡng buông ra, vẫn là ánh mắt nóng rực gắt gao nhìn chăm chú nàng, hung tợn nghiến răng "không

cho ngươi thích thái tử, càng

không

cho phép gả cho

hắn, bổn vương

không

cho phép."

Đào Nguyệt An cảm thấy rất

không

thể

nói

lý. Vừa rồi thị vệ của

hắn

còn cầm kiếm để cổ của nàng.

Nghĩ tới mới vừa rồi kinh tâm động phách, Đào Nguyệt An cái gì cũng

không

sợ, đẩy ra Tần Sở Minh, tức giận

nói, "Ngươi dựa vào cái gì

không

cho ta thích thái tử? Thái tử lại ôn nhu lại săn sóc, còn rất phong độ, ngươi

không

phải cha cũng

không

phải mẹ ta, dựa vào cái gì trông nom này nọ? Ta tại sao phải thích."

Tần Sở Minh tức giận muốn nổ phổi, nhưng lại càng thương tâm, miệng giống như chứa

một

viên mật đắng,

hắn



ràng cũng là ôn nhu chăm sóc, khéo hiểu lòng người, vì sao nàng chỉ thích thái tử, Tần Sở Minh lôi kéo tay nàng, nhu nhu

nói, lại thương tâm chua sót, "Nhưng nàng... Trước đó nàng



ràng

nói

qua, nàng thích ta,

không

ghét ta. Có phải hay

không

vì hôm nay ta làm sai chuyện, nàng mới cố ý

nói

như vậy?"

"Ta ghét nhất là ngươi."

không

them nể mặt mặt lấy lòng, mọi việc xay ra khó có thể thay đồi. Lời chỉ trích giống trận đại hồng thuỷ, càng

không

thể vãn hồi,

một

câu rồi lại

một

câu, "Ngươi

một

mực đối nghịch với ta cha, còn muốn hại ta, hại ta cha. Ngươi căn bản là bởi vì chán ghét Đào gia, mới cố ý tiếp cận ta, muốn lợi dụng ta làm chuyện bất lợi với Đào gia, ta

sẽ

không

để cho ngươi thực

hiện

được. Ta chán ghét ngươi còn

không

kịp, làm sao có thể ngu ngốc thích ngươi?"

hắn

nghe được, tâm bị nhéo đau, đau đến nỗi

một

tay giữ cần cổ Đào Nguyệt An tay khác che ngực, đột nhiên cảm thấy thân thể

không

đúng, mi càng nhăn sâu lên.