Edit: Lyy
Beta: Hằng Lê
Nhận lấy thuốc trị thương từ Tôn Hổ, người thiếu niên chuẩn bị kéo y
phục lên đột nhiên quay đầu lại nhìn nàng cười. Rõ ràng bộ dạng rất tuấn tú lại làm cho Đào Nguyệt An hoảng sợ, hai chân run lập cập.
Người thiếu niên ngoắc nàng, giống như kêu sủng vật của mình, “Lại đây giúp ta bôi thuốc.”
Đào Nguyệt An rất không tình nguyện, đi đến bên cạnh hắn chậm như ốc
sên, chậm rãi cầm lấy thuốc, vụng về hướng trên miệng vết thương của hắn mà bôi lên một lớp dầy. Tôn Hổ luôn tiết kiệm hận không thể đoạt lấy,
vừa phí tiền của chủ nhân vừa phiền toái.
Tiếp theo hắn để cho Đào Nguyệt An thay hắn băng lại vết thương, quấn
quanh nhiều vòng tạo thành hình dáng buồn cười, chân mày Tôn Hổ đều đã
hiện lên hai chữ nhẫn nại. Nhưng người thiếu niên rất cao hứng, lôi kéo
Đào Nguyệt An đến ngồi trên chân mình, đùa với nàng như với sủng vật.
“Tiểu Hạ Nguyệt.” Người thiếu niên dùng ngón trỏ sờ gương mặt non mịn
như đậu hũ của nàng. Tiểu sủng vật bất an rụt lại, muốn nhảy từ trên đùi hắn xuống lại bị siết chặt lấy, thắt lưng bị giữ chặt không thể động
đậy.
Người thiếu niên cao hứng lại gần nàng, cực kỳ ác liệt thổi khí bên tai
nàng. Tiểu cô nương càng bất an, hắn càng vui mừng, không nên chọc cho
nàng khóc, “Ngoan ngoãn một chút. Nếu không ngoan, ta liền đem ngươi bán vào lầu xanh, có biết đó là nơi nào không?”
Trong đôi mắt trong veo như nước của Đào Nguyệt An tràn đầy sợ hãi, lập tức ngừng giãy dụa, ngoan ngoãn để hắn ôm.
“Thật ngoan.” Tôn Hổ không nói gì mà nhìn thiếu chủ nhà mình khi dễ một
cô nương chừng mười tuổi, thật không nói được. Lại còn bị thiếu chủ
quăng cho ánh mắt cảnh cáo, hắn yên lặng từ cửa sổ nhảy xuống.
Người thiếu niên cầm một lọn tóc, nhẹ nhàng ngửi, “Chờ Tôn Hổ trở về, ta liền mang ngươi đến chỗ ta ở.”
Vào lúc mành chỉ treo chuông này, bụng Đào Nguyệt An rất không đúng lúc
phát ra tiếng kêu to, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng.
“Đói không?” người thiếu niên khẽ cười một tiếng, từ trên bàn lấy xuống
một túi giấy, lấy hải đường cao ra đưa đến bên miệng nàng, “Ăn lót dạ
một chút trước.”
Đào Nguyệt An giãy giụa nhìn hải đường cao, ăn hay không ăn cũng không xong.
Sau một lúc lâu do dự, Đào Nguyệt An quyết định ăn, vẫn không thể bỏ qua được đồ ăn liền đưa tay cầm lấy, lại bị người thiếu niên đưa qua chỗ
khác, “Ngoan một chút, ta đút ngươi.”
Nhìn hắn một bộ dáng hung ác nếu sủng vật nhà ngươi không để ta đút, ta
liền bán ngươi vào thanh lâu, Đào Nguyệt An ngoan ngoãn mở miệng, cắn
một miếng hải đường cao. Bánh ngọt để qua một lúc lâu đã nguội, không
giống như lúc mới mua vừa xốp vừa ngon miệng. Nhưng đói bụng thì ăn cái
gì cũng ngon, hơn nữa Đào Nguyệt An còn đang rất đói.
Tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài Đào Nguyệt An im lặng tập trung ngồi
ăn. Người thiếu niên thấy nàng ăn xong một miếng bánh hải đường, hắn cao hứng xoa má nàng khen, “Thật ngoan.”
Vừa nói vừa lấy trong túi giấy ra một khối hải đường cao, ở ngoài cửa sổ phát ra một tiếng “hưu”, sắc mặt hắn lạnh lùng, cầm bánh hải đường
trong tay ném về phía đầu mũi tên, nhanh chóng ôm Đào Nguyệt An núp
xuống dưới bàn.
“Ngoan ngoãn trốn ở chỗ này, ta không gọi ngươi thì không được phép đi
ra.” Hắn sờ sờ lỗ tai nàng, vuốt mái tóc tán lạn về phía sau rồi xoay
người tiến vào trận đao kiếm chém gϊếŧ đầy chết chóc.
Đào Nguyệt An nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau, tiếng đao kiếm giao
nhau vang lên giòn giã, nàng sợ hãi nằm dưới chân bàn thẳng đến lúc âm
thanh dần nhỏ đi, mới nhút nhát đưa đầu ra ngoài nhìn xung quanh.
Trên mặt đất là mấy thi thể mang khăn che mặt đen. Người thiếu niên đang đưa lưng về phía nàng, “rắc” một tiếng vặn gãy đầu tên thích khách cuối cùng, đáy mắt màu đỏ tươi nồng nặc sát ý tàn nhẫn, giống như ma quỷ
trong địa ngục, làm cho người ta lui bước.
Hắn vừa quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt long lanh tràn đầy hoảng sợ
của Đào Nguyệt An giống như nai con bị hoảng sợ. Trong lòng thầm nghĩ
không tốt, hắn bước nhanh về phía trước chuẩn bị an ủi nha đầu bị dọa sợ kia.
Đào Nguyệt An nhìn hắn đi tới liền lăn một vòng tới trước cửa mà chạy.
Hắn lấy lại tinh thần, phát hiện nàng muốn chạy trốn lập tức nhăn mày
đuổi theo. Đào Nguyệt An chạy trối chết tới cửa giống như tù nhân trốn
khỏi ngục, gần như dùng hết toàn bộ sức lực.
Mà ở phía sau người thiếu niên lại là ba tên thích khách khác đánh úp
lại, gắt gao đuổi theo chân hắn, hắn chỉ có thể trở mắt nhìn vật nhỏ
trong lòng mình đẩy cửa gỗ ra chạy đi mất.
Bên kia Đào Nguyệt An chạy trối chết về sương phòng. Thúy Lan thấy nàng
đã lâu chưa về, vốn có chút lo lắng. Vừa thấy tiểu thư nhà mình thất
kinh xông vào, cánh áo hồng phấn dính vết máu, lúc này bắt đầu sợ hãi.
“Đại tiểu thư ngài làm sao vậy?” Thúy Lan ngồi xổm xuống, xem xét mọi
chỗ xem nàng bị thương ở đâu, làm thế nào cũng không tìm được miệng vết
thương, càng thêm lo lắng nói, “Chỗ nào bị thương mau nói cho nô tỳ, nô
tỳ giúp người nhìn xem.”
“Không… Thúy Lan ta không bị thương.” Đào Nguyệt An nói tới liền nhớ tới người thiếu niên như ma quỷ kia, con mắt hắn nổi lên tia máu nàng run
lên một cái, nàng sợ sẽ không thoát được, lôi kéo Thúy Lan đi, nói lắp
bắp, “Chúng ta trở về, đi mau, quay về quý phủ,… gϊếŧ người, chỗ gϊếŧ
người.”
Thúy Lan nghe được hai chữ “gϊếŧ người” mặt tái đi, không nói hai lời ôm lấy Đào Nguyệt An, cũng không quan tâm tới một bàn đồ ăn còn nóng hổi,
chạy nhanh ra khỏi tửu lâu về chỗ Vương ma ma.
Vương ma ma vừa chọn xong vải dệt, quyết định kiểu dáng thì thấy Thúy
Lan mang theo Đào Nguyệt An, thần sắc của hai người đều hốt hoảng, một
trái một phải lôi kéo bà, “Ma ma… ma ma mau trở lại quý phủ. Trong tửu
lâu đối diện… có người chết.”
Vương ma ma từng ở trong cung, thích khách đột nhập gϊếŧ hại phi tần đều đã gặp qua, nên trấn tĩnh hơn các nàng, trong lòng đại khái hiểu được
chút ít. Vương ma ma liền mang các nàng lên xe ngựa, thúc giục phu xe
mau quay trở về Đào phủ.
Trở lại Tĩnh Tâm các, tâm treo ở giữa không trung của Đào Nguyệt An khó
khăn lắm mới rơi xuống, Thúy Lan giúp nàng thay quần áo rồi lại đem bữa
tối đến.
Cuối cùng, Vương ma ma cho nha hoàn lui đi, ngồi bên cạnh nói chuyện với nàng.
“Đại tiểu thư, người hôm nay ở Túy Tiên lâu với Thúy Lan đã thấy cái gì?” Vương ma ma hòa ái hỏi.
“Ma ma… thật đáng sợ. Hắn gϊếŧ người… thi thể, đao… máu đỏ.” Đào Nguyệt
An kể lại, hồi tưởng lại hình ảnh kia liền rùng mình một cái.
Vương ma ma chỉ xem là một vụ án sát bình thường, vẫn không nghĩ tới
điều khác. Lúc nãy tìm Thúy Lan hỏi thì nàng ấp úng một hồi mới nói là
đại tiểu thư muốn cùng mấy đứa trẻ khác chơi, mình lại không ở bên cạnh, bị Vương ma ma phạt cắt ba tháng tiền tiêu vặt.
“Đừng sợ, đừng sợ, đều đã qua.” Vương ma ma nhỏ giọng an ủi, nhưng nghĩ
lại đại tiểu thư về sau tiến cung bồi quý phi nương nương, chỉ là một vụ ám sát nho nhỏ đã sợ đến như vậy, về sau sẽ bồi bên cạnh nương nương
như thế nào? Không nói đến việc hoàng cung vì tranh quyền đoạt vị mà âm
thầm sát hại nhau, cùng việc đối phó với mấy cái hồ ly tinh khác mà hạ
độc thủ. Tâm không độc, thủ đoạn không ác, buồn vui đều hiện rõ thì dù
cho có gương mặt đẹp đến đâu cũng sẽ bị những phi tần mới vào yêu kiều
mỹ mạo đoạt lấy hết quyền lợi.
Vương ma ma lo lắng chờ cho Đào Nguyệt An ngủ mới đi về thư phòng báo cáo tình hình học mấy ngày cho Đào Tương.
“Đại tiểu thư mấy ngày nay tiến bộ không ít, ăn cơm, đi ngủ, vấn an,
hành lễ đều có quy củ, nữ công, điệu múa, hội họa cũng có chút tiến
triển. Lão già người xem có muốn chuẩn bị một ít hương hoàn kia để
dùng?”
“Ngưng hương hoàn…” Đào Tương nói, “Là A Linh đã từng sử dụng?”
“Đúng vậy.” Vương ma ma cung kính đáp lại, “Ngưng hương hoàn này là vật
tốt, mỗi ngày sau khi tắm xong thoa lên người, sau một thời gian, cả cơ
thể sẽ có mùi thơm, làn da trở nên nõn nà. Lão nô nghe nói, bệ hạ rất
thích cái này.”
“Tốt thì tốt.” Đào Tương im lặng một lát rồi chậm rãi mở miệng, “Nhưng a Linh vào cung nhiều năm như vậy vẫn chưa có thai. Thái y nói tám phần
là do dùng hương hoàn.”
“Vâng. Nhưng nương nương chỉ cần được bệ hạ sủng ái, chuyện có con nối
dõi hay không cũng không ảnh hưởng.” Vương ma ma gật gật đầu, lại nói,
“Bệ hạ sủng ái nương nương liền ban chết cho tiểu mỹ nhân kia, nàng ta
sinh con liền đưa cho nương nương làm con thừa tự, còn vì nương nương mà lập hắn thành thái tử. Đủ để thấy được bệ hạ rất thương nương nương,
ngay cả dân gian đều lưu truyền câu nói “ Không trọng con trai lại trọng nữ nhân”.”
“Không mang nặng đẻ đau mười tháng, cho dù hắn là con cũng không thể nào mẹ con một lòng.” Đào Tương giống như nhớ tới chuyện gì, nhăn mày lại,
“Đến một ngày thái tử trưởng thành, chuyện xưa kia khó tránh khỏi việc
truyền đến tai hắn, lại âm mưu gây chuyện.”
“Mấy cung nhân lắm mồm này nên để cho nương nương ban chết, gϊếŧ một
người răn đe trăm người, xem ai còn dám ở trước mặt thái tử điện hạ nói
lời thị phi.” Vương ma ma hung hăng nói, nghĩ lại, “Thái tử lúc trước có hôn sự với nhị tiểu thư, không biết là nghe được cái gì lại nảy sinh
hiềm khích?”
“Nguyệt Lâm?” vừa nói xong Đào Tương hận mình rèn sắt không thành, phát
ra một tiếng hừ nhẹ, “Con bé đó quen dựa vào mẫu thân, gặp điện hạ liền
không biết lớn nhỏ mà nói chuyện, còn không có chừng mực, thật sự là mất hết thể diện của Đào phủ.”
“Điều này cũng không thể trách phu nhân, năm đó người lạc mất tiểu thư,
phu nhân trong lòng khó chịu nên mới đối với nhị tiểu thư yêu thương hơn thường lệ.” Vương ma ma trấn an nói, “May mà đại tiểu thư có khí chất
xuất chúng, tuy rằng tuổi còn nhỏ chưa nẩy nở, chỉ cần qua vài năm nhất
định sẽ là một mỹ nhân nổi tiếng kinh thành.”
“Sự nghiệp của Đào gia cũng chỉ có thể đặt trên người Nguyệt An.” Đào
Tương thở dài một hơi, “Bệ hạ vừa truyền Sở Vương thế tử hồi kinh.”
“Sở Vương thế tử?” Vương ma ma kinh hãi, “Sao hắn lại trở về?”
Nói đến vị Sở Vương này là người vương gia đầu tiên của nước Trịnh mang
họ khác, chiến công hiển hách, muội muội gả cho hoàng đế trở thành hoàng hậu. Đào quý phi lật đổ hoàng hậu, Đào Tương luôn đi theo nội ứng ngoại hợp, mưu hại nhiều người mới làm cho vị Vương gia có danh xưng chiến
thần này chết trên sa trường. Mà Sở Vương đã mất nhiều năm, Sở vương thế tử lại quay trở về, không phải là trong lòng bệ hạ đã có cái gì?
“Nếu như thế không phải địa vị của tướng phủ sẽ bị uy hϊếp sao?” Ánh
mắt của Vương ma ma hung ác, tay đưa lên cổ, “Lão gia, hay là chúng ta
thừa dịp hắn chưa tới kinh thành, lúc hắn ở trên đường…” nói xong, Vương ma ma hơi khoa tay múa chân, làm ra động tác cắt cổ.
“Bổn tướng đương nhiên nghĩ qua. Đoạn đường này phái mấy đợt thích
khách, tất cả đều chết hết.” Đào Tương vừa nói, vừa nghiến răng nghiến
lợi oán hận, “Một đám người kia lại không đối phó được một đứa nhỏ mười
bốn tuổi, thật là cực kỳ vô dụng.”
“Lão gia bớt giận, lão gia bớt giận.” Vương ma ma đảo mắt một vòng
khuyên nhủ, “Tái ông mất ngựa, biết đâu lại có phúc. Thế tử đến kinh
thành quả thật sẽ tạo thành uy hϊếp không nhỏ đối với tướng phủ. Nhưng
lão gia ngài nghĩ xem, thế tử trở về chắc chắn sẽ không lui về dưới
trướng thái tử, tám phần là đứng về phía hai hoàng tử khác, nếu bàn về
uy hϊếp, vẫn là thái tử điện hạ bị uy hϊếp nhiều hơn. Nay cánh chim của
thái tử chưa vững chắc, muốn bảo trụ vị trí thái tử chỉ có thể nhờ vả
vào quan thần triều đình, cậy vào ngài. Chúng ta thừa dịp này thúc đẩy
hôn sự của điện hạ cùng đại tiểu thư, chờ sau khi đại tiểu thư sinh hạ
tiểu hoàng tôn. Chúng ta giúp thái tử đăng cơ, nếu hắn một lòng với
chúng ta thì lưu lại. Nếu không thì…mượn cớ ‘tân hoàng còn nhỏ’ để cho
đại tiểu thư buông rèm chấp chính, còn lão gia tự phong thành nhϊếp
chính vương…”
“Ngươi nói đúng.” Đào Tương nghe xong giống như được mở mang, lộ ra biểu cảm tán dương, “Việc cấp bách bây giờ là ngươi dạy tốt Nguyệt An. Nếu
không thể bỏ qua việc con nối dõi thì không nên dùng hương hoàn.”
“Vâng ạ.”