Chương 35: Bi ai. Người nào đó đã sớm bị ăn gắt gao

"Đây là Thải Vi." Đào Tương động tác luôn nhanh chóng, chỉ trong

một

đêm

đã

đem tất cả nữ nhi có độ tuổi phù hợp của Vương gia phân tán ở khắp nơi lên danh sách sắp xếp ổn thỏa, nhanh chóng đưa vào kinh tuyển chọn. Mà người được lựa chọn là này Vương Thải Vi. Đào quý phi ngồi ở vị trí chủ trị, mỉm cười với các nàng.

Trước kia, Đào Nguyệt An luôn muốn gặp biểu muội của Vương Tĩnh Vân

một

lần,

không

ngờ lại gặp trong tình cảnh như vậy. Vương Thải Vi ngày thường mắt ngọc mày ngài, diêm dúa lẳиɠ ɭơ, từng cái cúi đầu vuốt cằm lộ ra 7 phần quyến rũ cùng 3 phần thuần khiết, phong tình vạn chủng. như người đời vẫn thường

nói

là hồng nhan hoạ thuỷ.

" Thải Vi gặp qua tỷ tỷ."

trên

đầu Vương Thải Vi thắt

một

sợi lụa đắt giá,

trên

mặt thoa

một

lớp son phấn trị giá khoảng mười lượng, trâm vàng

trên

đầu lấp loáng ánh sáng, ngay cả Đào Nguyệt An nhìn cũng cảm thấy rung động lòng người

"Muội muội

không

cần đa lễ." Đào Nguyệt An đứng dậy đáp lễ, "Trước kia thường nghe Tĩnh Vân tỷ tỷ khen muội muội tài giỏi, hiểu chuyện.

không

nghĩ tới giờ gặp muội muội lại còn tài mạo song toàn như vậy."

"nói

tài mạo song toàn muội còn kém xa tỷ, mĩ mạo như tiên nữ hạ phàm,

không

nhiễm khói lửa nhân gian." Vương Thải Vi nghe nha hoàn của Vương Tĩnh Vân cũng hiểu đại khái trong cung tồn tại hai thế lực, nay mình tiến cung cũng vì Vương Tĩnh Vân gặp bất trắc, nên nàng vẫn nên thận trọng từ lời

nói

đến việc làm.

"Tốt lắm, hai tỷ muội các ngươi nên bồi dưỡng cảm tình nhiều hơn." Đào quý phi ngắt lời, Đào Nguyệt An

đang

không

biết như thế nào

đi

xuống đón, liền ngồi xuống, "Tĩnh Vân dù chưa vào của, nhưng cuãng là nửa con dâu của Bổn cung,

không

may xảy ra chuyện, bổn cung

thật

sự

cảm thấy áy náy, mất ăn mất ngủ."

Vương Thải Vi đoán

không

không

được, Đào quý phi

đang

không

đang

thử thăm dò nàng, liền

nói, "Biểu tỷ gặp chuyện, thần nữ cũng thương tâm. Nhưng mà nương nương vẫn phải là giữ gìn sức khoẻ, trong cung này mọi

sự

còn cần nương nương giải quyết. Chỉ khi nương nương khoẻ mạnh, mới có thể sớm ngày bắt được hung thủ, như vậy mới có thể cảm thấy an ủi linh hồn biểu tỷ, phòng ngừa những kẻ xấu thừa dịp này mà phá hoại quan hệ thân thiết giữa hai nhà."

Đào quý phi vừa lòng cười, "Ngươi có thể nghĩ được như vậy là tốt nhất. Bổn cung tra xét mấy ngày,

đã

có chút manh mối, trễ nhất ngày kia có thể bẩm báo bệ hạ, đến lúc đó

sẽ

sai nha hoàn mời ngươi đến tham dự."

"Thần nữ tuân chỉ, nương nương nếu có gì cần thần nữ làm, thần nữ nhất định là

không

chối từ."

"Tâm ý của ngươi Bổn cung hiểu được, hôm nay khiến cho ngươi cùng Nguyệt An gặp mặt." Đào quý phi

nói

lời khách sáo, cho hai người lui ra. Bọn họ chân trước mới vừa

đi, Vương ma ma sau lưng mành

đi

ra, "Nương nương, người xem lão nô chọn người như thế nào?"

" Biểu

hiện

hôm nay, cũng coi là có chừng mực, biết lớn

nhỏ." Đào quý phi

nói, "chỉ là với bộ dạng nình nọt của nàng, Bổn cung sợ bệ hạ

không

vui."

"Lão nô muốn chính là điểm này." Vương ma ma giải thích, "dựa vào thân phận

hiện

tại của vương



nương khiến nàng biết nhìn sắc mặt của người khác mà

nói

chuyện, biết tiến lúi biết lùi, lập trường



ràng. Mặc dù ngày thường mịnh nọt

một

chút, nhưng đổi lại, như vậy diện mạo khiến người ghen ghét nếu vào cung

không

an phận, trong đầu nảy sinh ra ý niệm khác, chúng ta muốn kéo nàng xuống, còn

không

phải dễ dàng hơn chút?"

Đào quý phi miễn cưỡng gật đầu, "nhưng mà việc Vương Tĩnh Vân còn phải cần có

một

công đạo. Minh Vân ở gần hồ sen tìm được tờ giấy có bút kí của Lưu Mục

âm, trước mắt bổn cung

đã

cho người bắt lại nàng, nhưng từ đầu tới cuối, nàng cũng

không

chịu

nói

ra vào thời điểm xảy ra chuyện chính mình

thật

ra

đã

đi

đâu. Doãn Tuyết Trữ hành tung buổi chiều cũng

không

rõ. Theo ma ma, Doãn Tuyết Trữ và Lưu Mục

âm

người gánh tội là ai

thì

tốt nhất."

"Kỳ

thật

nương nương trong lòng

đã

chọn được người." Vương ma ma cười

nói, "Mặc dù việc này có mười phần là do Doãn Tuyết Trữ bị Đức Trinh Thái Hậu sai làm, nhưng Lưu Mục

âm

là người tam hoàng tử chọn trúng,

hắn

vì cưới được Lưu Mục

âm

vào cửa,

không

tiếc huỷ bỏ đám hỏi với nhàhọ Doãn, bây giờ nhược điểm

đang

ở trong tay chúng ta. Nếu tam hoàng tử

yêu

mỹ nhân như vậy, chúng ta chỉ cần đem

sự

tình hướng đến

trên

người Lưu Mục

âm,

hắn

vì bảo vệ Lưu Mục

âm

tự nhiên

sẽ

không

dễ dàng bỏ qua cho hung thủ. Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần lẳng lặng xem người

một

nhà bọn họ người đánh."

"ma ma

nói

rất đúng." Đào quý phi đáp ứng, chuyện này cứ quyết định như vậy.

"Mấy năm nay, Thái Hậu

thật

sự

là lão hồ đồ, lúc tuổi còn trẻ phụ tá hoàng đế mới đăng cơ, muốn loại bỏ những chướng ngại vật chỉ cần

một

kiếm xuyên tim, cũng

không

giống như bây giờ, trăm ngàn chỗ hở

đã

dùng tất cả thủ đoạn nhưng cũng

không

đạt được mục đích.

thật

sự

là chó cùng rứt giậu, khiến ta vô cùng thất vọng."

Bên kia, Đào Nguyệt An

đã

bị những chuyện trong cung làm cho đầu óc rối loạn.

Từ

nhỏ

Vương ma ma

đã

đem nàng bảo vệ tốt, chưa bao giờ tiếp xúc với những chuyện đấu tranh bẩn thỉu trong phủ. Đào quý phi tuy

nói

nàng có biện pháp giúp bản thân rửa sạch oan khuất, nhưng Thái Hậu có

một

loại khí thế bức người, thêm việc trong tay Tần Sở Minh... trong tay có ngọc bội của mình, bác nhất định

không

biết, chẳng may

hắn

lấy ra, chính mình là chẳng phải

thật

sự

thành hung thủ gϊếŧ người, hết đường chối cãi? Đào Nguyệt An rất sợ hãi, miệng miệng khô lưỡi đắng, run tay làm văng nước nóng trong ly lên tay khiến làn da đều sưng đỏ lên.

Tần Sở Minh đẩy cửa vào, gặp Đào Nguyệt An khoác áo choàng, bối rối ngồi

trên

ghế ngoài vườn. Nhớ tới sau khi hạ triều Tôn Sách Mãn

không

tình nguyện

nói, Đào Nguyệt An

đang

ở trong sân ngây ngốc đợi

hắn

, còn

nói

muốn thấy

hắn.

"Làm sao vậy?"

hắn

bất an đẩy bước vào, vòng qua gốc đào thụ, lúc này mới lấy dũng khí bước vào. Tần Sở Minh ra vẻ bình tĩnh nhìn nàng ngồi xuống, đưa tay lấy ấm trà để che giấu tâm tình.

hắn

đem chén trà đẩy đến trước mặt nàng,

đang

chuẩn bị lạnh lùng ngẩng đầu, ánh mắt đột nhiên dừng ở phần sưng đỏ

trên

cánh tay trắng nõn còn nổi lên bọt nước của nàng, khẩn trương bắt lấy cổ tay của nàng nhảy dựng lên, "Đây là sao?"

hắn

khẩn trương nắm lấy chỗ

không

bị phỏng, cấp tốc kêu Tôn sách lấy thuốc bôi vết thương cùng ngân châm đến đây.

"ai làm nàng bị thương?" Tần Sở Minh khuôn mặt lạnh lung biến mất, lại thấy sắc mặt Đào Nguyệt An trắng bệch, môi non mềm khô nứt chảy máu, khóe miệng còn sưng lên, bộ dáng tiều tụy. Gấp gáp, "Khó chịu chỗ nào, sao

không

cho nha hoàn truyền Thái y."

Tôn Sách để hợp thước

trên

bàn, Tần Sở Minh bắt cánh tay của nàng chọc bọt nước, lau sạch rồi dán thuốc, Đào Nguyệt An ngoan ngoãn để

hắn

làm, từ trước đến nay đều sợ đau, nhưng lúc này lại an tĩnh

không

có thanh

âm, đờ đẫn giống pho tượng.

Trực giác Tần Sở Minh cảm

không

đúng, tra hỏi hồi lâu, nhưng cái gì nàng cũng

không

nói, liền cúi đầu vân vê chiếc khăn tay.

Mãi đến khi

hắn

hỏi, "Có khát hay

không?" Đào Nguyệt An mới

nhẹ

nhàng gật đầu.

Tần Sở Minh nâng ly trà lên miệng thổi sau đó dè đặt đưa đến bên miệng nàng. Vừa uy nước lạnh, vừa thổi vù vù học người ta dỗ con nít,

không

ngừng vỗ phía sau lưng. Cực kì đau lòng, đến tột cùng là ai

không

có mắt “Uống chậm

một

chút, đừng sặc."

một

bình nước trà bị Tần Sở Minh uy hết, môi khô khốc của Đào Nguyệt An có chút huyết sắc, cổ họng đâu rát cũng dịu nhiều nhưng bụng lại căng đau. Tần Sở Minh lấy khăn lau miệng cho nàng. Ôm vào trong ngực, dỗ "Còn khó chịu sao?"

Đào Nguyệt An lắc đầu, lại cúi đầu, Tần Sở Minh đau lòng, lạnh lung hỏi "Có người khi dễ nàng?"

Đào Nguyệt An cúi thấp đầu, vô lực hại thấp đầu xuống. Tần Sở Minh nhất thời càng nổi giận, nâng mặt ép nàng nhìn mình, "Ai khi dễ nàng, ta

đi

thu thập

hắn."

Đào Nguyệt An sợ hãi liếc

hắn

một

cái, cắn môi

không

nói

lời nào. Tần Sở Minh sợ nàng

không

tin, vội vàng

nói

cho nàng biết khả năng của mình, ai khi dễ nàng, chính là khi dễ

hắn,

hắn

nhất định đem đối phương đánh răng rụng đầy đất.

Đào Nguyệt An nhìn

hắn

với ánh mắt khó tin, trái tim Tần Sở Minh mắt bị ánh mắt

không

tín nhiệm làm vỡ nát,



nương mình thích nhưng

không

tin

hắn,

không

tin

hắn... Tần Sở Minh còn thiếu điều vỗ bộ ngực cam đoan

một

phen, lại hỏi, "Là ai?"

Đào Nguyệt An do dự

một

hồi,

nhẹ

nhàng nhìn

hắn, đôi mắt

nhỏ

nhu nhược nhìn

hắn

khiến tâm

hắn

như bị ngàn con nai chạy loạn, nàng mới chậm rãi, mềm nhũn

nói, "Ngươi... Chính là ngươi khi dễ ta."

Tần Sở Minh choáng váng, vội vàng ôm nàng ngồi ở

trên

đùi, sợ nàng

không

vui, "Ta chỗ nào khi dễ nàng?"

"Ngươi chỗ nào... Chỗ nào đều khi dễ ta." Đào Nguyệt An

nói

xong liền cảm thấy ủy khuất, nước mắt bắt đầu rơi, nức nở. Tần Sở Minh luống cuống tay chân thay nàng lau nước mắt,

không

biết làm như thế nào cho nàng vui vẻ, so với Đào Nguyệt An còn gấp hơn, "Nàng

không

nói

ta làm sai chỗ nào, ta làm sao biết sưả"

"Thái Hậu... Thái Hậu nương nương, Thái Hậu nương nương

nói

ta gϊếŧ người." Vừa có người an ủi, Đào Nguyệt An khóc càng lớn, Tần Sở Minh thấy nàng dâu

nhỏ

khóc đáng thương, ôm vào trong ngực như dỗ trẻ con, còn lợi dụng hôn

trên

trán vài cái, "Làm sao có thể, Tiểu Hạ Nguyệt ngay cả con thỏ đều

không

hạ thủ, làm sao có thể gϊếŧ người?"

"Vậy ngươi... Ngươi có phải hay

không

phải giúp Thái Hậu nương nương,

nói

là ta gϊếŧ?" Đào Nguyệt An chỉ cần vừa khóc, Tần Sở Minh tâm liền loạn như ma, suy tính bình thường đều vô thể dùng, nhìn hai mắt đẫm lệ, liều mạng lắc đầu tỏ



lập trường, "không."

"thật

vậy chăng?" Đào Nguyệt An nhìn chăm chú vào ánh mắt

hắn, trắng noãn tay

không

ngừng lau nước mắt,

thật

là lê hoa đái vũ, vừa thấy

đã

thương. Tần Sở Minh lập tức gật đầu như gà mổ thóc, suýt nữa dựng thẳng lên ngón tay thề.

Đào Nguyệt An thấy thế mới hơi yên tâm

một

chút, mỉm cười, cười khiến Tần Sở Minh cuồng dại, trái tim

nhỏ

đập bùm bùm

không

ngừng. Nàng ôm lấy cổ Sở vương, lại gần, môi

nhỏ

dán lên, thử thăm dò ngậm cánh hoa của

hắn

liếʍ liếʍ, Tần Sở Minh ngây ngốc

không

phản ứng, nàng liền đánh bạo, cái lưỡi luồn vào

đi,

nhẹ

nhàng cuốn lấy cái lưỡi

đang

cứng của

hắn, chậm rãi hôn. Hai tay trắng noãn bắt lấy bàn tay to sần sùi của Tần Sở Minh, mười ngón l*иg vào nhau.

Tần Sở Minh

không

tự chủ được nhắm mắt lại, cảm giác hạnh phúc tới quá đột ngột, trong lúc nhất thời khó có thể tin, cả người lâng lâng, giống nhue

đi

trên

mây, tựa như lạc vào ảo mộng, trong đầu

không

ngừng lặp lại, vợ ta hôn ta, vợ ta hôn ta, vợ ta hôn ta, vợ ta

thật

sự

thật

sự

hôn ta...

Khi

hắn

lấy lại tinh thần

thì

Đào Nguyệt An

đã

đi

rồi, chỉ còn

hắn

ngồi ngây ngốc vuốt môi chính mình, miệng cười giống đóa hoa loa kèn.

hắn

muốn lấy ngọc bội của Tiểu Hạ Nguyệt bên người xem

một

chút,

trên

đây đều là mùi của nàng, kết quả sờ soạng hồi lâu đều tìm

không

thấy

thì

đột nhiên cứng đờ.

Đào Nguyệt An vừa dùng tay áo chùi miệng, tay còn lại giấu kỹ ngọc bội, liều mạng hướng Cảnh Đức cung chạy. Nàng

không

nên dùng như vậy biện pháp, nhưng còn cách nào, chẳng may Tần Sở Minh lật lọng, nàng

sẽ

là hung thủ gϊếŧ người.

Từng trải qua sinh tử lần, Đào Nguyệt An cực kỳ sợ chết, mặc dù

nói



không

đúng với thái tử, nhưng ít nhất nàng

không

mất

đi

trong sạch. Sau này nàng nếu

không

gặp mặt Tần Sở Minh là được.

Đào Nguyệt An thở phì phò, cũng

không

quay đầu lại chạy vào Cảnh Đức cung.

Chỉ còn Tần sở minh đứng ở

trên

cành cây, đêm gió thổi qua,

không



trên

mặt

hắn

là biểu tình gì.