Hai ngày sau, Đào quý phi để Thúy Hoa đưa Đào Nguyệt An về phủ, Đào Nguyệt An không chút tình nguyện.
Phần lớn lí do vì Đào quý phi không thể sinh con, cộng thêm việc bà cùng Thái tử không thân thiết nên đối với Đào Nguyệt An đặc biệt yêu thương. Mà Đào phu nhân tính tình lạnh nhạt. Nhất là những ngày gần đây, hoàng
thượng sủng ái phi tần khác, đối với Quý phi có chút lãnh đạm, Đào
Nguyệt An càng muốn trò chuyện cùng bà.
“Nghe lời nào, sắp đến ngày tuyển tú rồi, con ngây ngốc ở trong cung
cũng không ổn, miệng lưỡi người khác nói điều không hay.” Đào quý phi để thúy hoa đưa cho Đào Nguyệt An đồ đã chuẩn bị sẵn, lại an bài sẵn xe
ngựa, bắt ép nàng phải lên xe. Đào Nguyệt An mở cửa sổ xe, lưu luyến cáo biệt.
Trờ về Đào phủ, Vương ma ma để thúy lan lấy gói đồ kia, rồi như quy củ đem Đào Nguyệt An tới vấn an Đào phu nhân.
Theo như quy củ lúc trước, thánh chỉ tuyển tú sẽ truyền vào ngày hôm
nay, Đào Tương cùng Đào phu nhân ngồi song song trên ghế chủ vị cùng với các di nương và thứ nữ, khó có được một ngày bọn họ cáo bệnh, cả một
đoàn người ăn mặc tỉ mỉ ngồi ngay ngắn.
“Lão gia, trong phủ chúng ta đến tuổi dự tuyển tú ngoài Nguyệt An còn có Nguyệt Lâm, Nguyệt Hi ba nha đầu này.” Nhị di nương thấy mọi người đều
tập trung uống trà, không nhắc đến chuyện tuyển tú nên không thể kiên
nhẫn được nữa, vì Đào Nguyệt Hi cũng là vì tiền đồ của mình, mặt dạn mày dày hỏi, “Đợt tuyến tú này không chỉ là tuyển cho Hoàng thượng mà còn
tuyển cho vài Hoàng tử. Nguyệt Hi mặc dù là thứ nữ, không được làm chính thất nhưng với địa vị trong triều của lão gia, chắc có thể làm được
Trắc phi…”
Đào Tương không lên tiếng, nhị di nương nhịn không được nhỏ giọng nói,
“Lão gia, đây cũng là máu mủ của lão gia, người không thể có Nguyệt An
cùng Nguyệt Lâm liền mặc kệ Nguyệt Hi nhà chúng ta nha…”
“Chuyện này bản tướng đã suy nghĩ kỹ, năm nay để Nguyệt An đi.” Đào
Tương thầm tính toán, có hắn cùng Vương ma ma giúp sức vì trong phủ đa
số mấy nữ nhi không hợp với Đào Nguyệt An, tưởng tượng nếu có mấy mấy nữ nhân đấy đi theo, không chừng sẽ làm ra một màn đấu tranh nội bộ. Đặc
biệt lúc này Vương ma ma không thể tiến cung được, giảm bớt phiền toái
bên trong càng tốt.
“Phụ thân, ta không đồng ý, ta cùng trưởng tỷ chỉ kém nhau một tuổi. Vì
sao chỉ có tỷ ấy có thể đi, còn ta hết lần này đến lần khác đều không
được?” Đào Nguyệt Lâm vốn muốn mượn cơ hội tuyển tú này để tiếp xúc với
hoàng thất, nếu có thể được gả vào, sẽ không bị Đào Nguyệt An và Đào
Tương khinh thường ở phủ.
“Vì cái gì?” Đào Tương đặt chén trà xuống “ầm” một tiếng, hắn nổi giận
lên, “Ngươi suy nghĩ lại đi tại sao lại như thế? Lúc trước cho ngươi vào cung gặp Thái tử, kết quả là ngươi lại hủy hết mọi chuyện. Làm việc
không có đầu óc, không phân biệt được nặng nhẹ, còn dám ở đây nháo loạn. Cho ngươi vào cung chẳng khác gì tự làm mất mặt Đào phủ.”
Đào Nguyệt Lâm không cam lòng, vẫn muốn cãi lại vài câu, Đào phu nhân gấp rút bảo nàng yên tĩnh.
Nhị di nương liền không tình nguyện, bà kéo Đào Nguyệt Hi lên phía
trước, “Lão gia, ngươi xem bộ dáng của Nguyệt Hi cũng không kém, làm
việc cũng phép tắc, cho con bé một cơ hội đi.”
Vừa nói xong, Đào Nguyệt An liền tới vấn an. Vốn Đào Tương còn đang trợn mắt, thoáng cái đã giãn ra, cười dịu dàng, “Nguyệt An đến đây mau ngồi
xuống. Đào Cát, lấy trà lài Quý phi thưởng cho ra ngâm, rồi bưng thêm
mứt quả tân cống tới.”
“Phụ thân không cần đâu. Con uống chung với nhị di nương là được.” Đào
Nguyệt An ngồi kế bên nhị di nương, bị ánh mắt tràn đầy oán khí của bà
nhìn mà thấy không được tự nhiên.
Đào Tương khôi phục lại khuôn mặt quan tâm, hiền hòa, cuối cùng công
công truyền chỉ cũng đến. Đào Tương vừa mới tiếng lên phía trước, chuẩn
bị quỳ xuống nghe chỉ. Công công kia liền cười để hắn đứng dậy, “Tướng
quân, hôm nay nô tài không mang thánh chỉ đến, không nhận nổi đại lễ của ngài. Mau mau đứng lên.”
“Không đem thánh chỉ?” Đào Tương ngẩn người, “Công công, chuyện này…”
“Là như thế này, sáng nay hoàng thượng nói chuyện cùng thái hậu, cảm
thấy chiến sự ở Đại Nhưng vừa kết thúc. Trên danh nghĩa là Đại Trịnh ta
thắng trận, nhưng trong bốn năm vừa qua quốc khố đã bị hao tốn không ít
bạc. Cộng thêm việc hậu cung bây giờ cũng quá nhiều người, hoàng thượng
quyết định tiết kiệm, vì vậy tuyển tú năm nay liền tạm thời gác lại, ba
năm sau mới tính tiếp.” Vị công công nói.
Sau khi nghe xong, mặt Đào Tương cứng đờ.
“Nhưng mà tướng quân đừng lo lắng. Mặc dù hoàng thượng không chọn tú nữ
cho mình nhưng còn phải thay vài vị hoàng tử mà chọn nha.” Công công
cười nói, “Thái hậu nương nương cũng nhớ ra vài vị tôn tử đã đến tuổi
lập gia đình, vì vậy để cho nô tài đến truyền chỉ để ba vị tiểu thư ở
Đào phủ ngày mai tiến cung chung với các quý nữ ở phủ khác, ở trong đấy
nghỉ ngơi vài ngày để đánh giá dung mạo, phẩm hạnh, sau đó lựa chọn cẩn
thận cho vài vị hoàng tử.”
“Vâng,đa tạ công công.” Đào Nguyệt Lâm, Đào Nguyệt Hi đứng sau lưng cực kỳ phấn khích.
Cung Vĩnh An.
Thái hậu ngồi ở ghế chủ vị trên cao,Tần Sở Minh cùng Ân quý nhân một trái một phải ngồi bên.
Bà mím môi nhấm ngụm trà, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ, “Đúng là có chuyện tốt ngay cả trà uống cũng ngon miệng hơn mọi ngày.”
“Đúng vậy.” Ân quý nhân vội tiếp lời, xu nịnh nói, “Thái hậu nương
nương, chiêu giương đông kích tây này thật tốt. Truyền lệnh không được
cho mấy lão ma ma tiến cung, thứ nhất làm cho Đào Tương không phòng bị
không kịp trở tay, thứ hai thừa dịp đám tay sai của Đào quý phi không
chú ý để có thể trừ bỏ bọn chúng sau này. Cuối cùng, hủy bỏ cuộc tuyển
tú năm nay, còn hạ chỉ để cho ba vị cô nương của Đào gia cùng nhau tiến
cung, đến lúc đó chắc chắn sẽ có náo nhiệt để xem.”
Đức Trinh thái hậu bưng lấy chén trà trong tay cười nói, “Đào tướng quân đứng trên một chén nước nóng không vững, tránh không khỏi việc ngã
xuống làm phỏng chân mình.”
“Thế nào đi nữa, đến cùng vẫn là ngươi được Hoàng thượng sủng ái nên mọi chuyện mới có thể tiến hành thuận lợi.” Thái hậu nhìn về phía Ân quý
nhân, “Ai gia đề nghị hủy bỏ việc tuyển tú, không chỉ là nghĩ thay cho
Đào Tương mà cũng là lo lắng cho ngươi.”
“Nô tì tạ thái hậu yêu thương.”
“Sở vương điện ha.” Thái hậu nói xong liền nói vớiTần Sở Minh, “Ai gia
với Ân quý nhân đến cùng vẫn chỉ là phận nữ nhi, nhiều nhất chỉ có thể
dùng chút sức lực ở hậu cung. Trên triều đình còn phải phiền toái người
cùng vài vị huynh trưởng của ai gia. Đào gia hiện nay quá kiêu căng,
ngạo mạn.”
Tần sở minh lẳng lặng nghe các nàng nói không ngừng, môi mỏng thỉnh thoảng nhết lên cười.
“Nương nương, điện hạ đối phó với Đào Tương cũng tốn không ít tâm tư.
Doãn đại nhân có thể thuận lợi thế vào chức Lại bộ thượng thư, không
phải là công lao của vương gia sao.” Ân quý nhân cười nói.
“Chức Lại bộ quan trọng như vậy, nhất quyết không thể lọt vào tay của
Đào Tương.” Đức Trinh thái hậu cắng rắn nói, “Hai năm qua, Đại Nhung đều nằm trong tay hắn, dân chúng rơi vào cảnh lầm than. Ngoài kinh thành
nhiều nơi dân chúng bị áp bức lâu ngày đều khởi nghĩa, còn bị hắn lén
lút dụng binh tra tấn. Trước mặt hoàng thượng lại lừa gạt, Đại Nhung của ta ở trong tay hắn, không tránh được xui xẻo.”
“Thái hậu nương nương nói phải. Nhung mà chỉ cần chúng ta giúp đỡ Tam
hoàng tử thật tốt, phế bỏ ngôi vị của thái tử điện hạ, Đào Tương không
có thái tử điện hạ làm chỗ dựa, kết cục sau này chỉ có thê thảm.”
“Nhắc đến tuyển tú, Sở vương cũng nên đã đến tuổi lập gia đình.” Đức
Trinh thái hậu lại chuyển hướng sangTần Sở Minh, “Lần này tất cả tiểu
thư khuê các trong đô thành đều vào cung, nếu có vừa mắt người nào nhớ
nói với ai gia một tiếng. Ai gia sẽ nói giúp ngươi một chút trước mặt
hoàng thượng.”
“Tạ ý tốt của thái hậu.”Tần Sở Minh nhàn nhạt mở miệng, trong con ngươi
đen chợt lóe qua tia sáng. Hắn chỉ muốn tiểu Hạ Nguyệt là đủ rồi.