May mắn lúc trở về không có bị Vương ma ma phát hiện. Đào Nguyệt An dùng bữa tối cùng Đào quý phi. Sau đó lại nói chuyện rất lâu cho đến khi Đào quý phi mệt mỏi nàng mới được Vương ma ma hầu hạ tắm rửa, gội đầu. Nàng đã tắm dược cùng trà thơm bốn năm, về co bản, đầu tuần, giữa tuần, cuối tuần dùng một loại khác nhau. Còn có dầu dưỡng tóc cùng cao hương,
Vương ma ma sợ nàng không cẩn thận nên đều tự mình làm.
Vương ma ma cầm mái đen nhánh xõa sau gáy của nàng, dùng lược gỗ ngâm
trong thuốc nước hoa, chải từng sợi không bỏ xót bất kỳ một sợi tóc nào.
Quá trình này hết sức thoải mái, nếu giống như lúc trước, Đào Nguyệt An
sẽ tận tình nhắm mắt lại hưởng thụ, nhưng hôm nay nàng có tâm sự, nhấp
nhỏm, do dự nói một tiếng, “Ma ma”
“Đại tiểu thư của ta làm sao vậy?” Vương ma ma vuốt đầu tóc mai của
nàng, càng vuốt càng yêu thích không buông, đều do bà tỉ mỉ dưỡng thành.
“Ma ma đã nghe qua chuyện của Tần Sở Minh chưa?” Đào Nguyệt An ngước
đầu, hơi nước ban nãy làm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bị hun đỏ bừng như ánh nắng chiều.
“Tiểu thư nói hắn như thế nào cơ?” Vương ma ma nhăn mặt, vì cái nhân vật phiền toái này mà tướng quân đã mấy đêm rồi ngủ không ngon.
Đào Nguyệt An chột dạ, không thể để cho bà biết được hôm nay mình cùng
Tần Sở Minh đi ra ngoài, nhân tiện nói, “Ừ…hôm nay đi ngang qua ngự hoa
viên, ta nghe thấy có cung nữ nhắc tới hắn. Ta nhớ lúc trước chúng ta đã gặp qua ở thái học viện, hắn thường hay tìm thái tử điện hạ dùng bữa
chung.”
Vương ma ma nghe thấy, động tác trên tay dừng lại. Tướng quân sợ Đào
Nguyệt An thông minh quá, sau này sẽ không quản được, những năm này hắn
liên tục dặn dò bà phải dưỡng đại tiểu thư thành một người thiên chân vô tà, vừa đơn thuần vừa có chút ngớ ngẩn. Những thứ tính kế, âm mưu kia,
tránh được càng nhiều càng tốt.
ở trong phủ trạch, tốt nhất là làm cho nàng bị cô lập mới có thể hiểu
được rõ việc đấu với tiểu thϊếp, tất cả đều phải dựa vào tướng quân. Lúc rời xa tướng quân rồi, không có ma ma giúp đỡ, nàng liền không có chỗ
dựa. Như thế mới có thể đối với bọn họ mà nói gì nghe nấy.
Nhưng người đơn thuần quá, lỡ như lập trường không đúng, so với người
thường không được. Vương ma ma chấm một ít thuốc nước, xoa vào phía bên
trái. Bà đứng bên cạnh vừa xoa vừa nói, “Đại tiểu thư đừng nghe người
ngoài khen Sở vương điện hạ, cái gì mà tướng mạo so với Phan An, một
đường từ biên giới trờ về còn bị dân chúng ném trái cây đầy xe, nhìn qua mọi người tràn đầy oán trách. Còn có cái gì mà đánh lui Đại Nhung, để
cho Mạc Bắc không vương, những thứ kia đều là thuộc hạ của Sở vương lừa
gạt. Sự thật không có giống như vậy.”
“Vậy là cái gì?” Đào Nguyệt An thảy cánh hoa lên, cánh họa nhẹ nhàng đáp xuống cổ tay bạch ngọc của nàng
Vương ma ma tiếp tục xối đi nước bẩn, “Người ngoài nói hắn có tướng mạo
như Phan An đều là do hắn ở thanh lâu thân mật cùng kỹ nữ lâu ngày mà
ra. Người này nhìn không tệ, nhưng lại bạc tình phụ nghĩa, ham mê nữ
sắc, ngày ngày đều vào chỗ phồn hoa. Còn không biết được trên người hắn
có bị lây bệnh tìиɧ ɖu͙© hay không, đại tiểu thư phải cách xa hắn một
chút, miễn gặp phải rắc rối.”
Nghe thấy vậy, Đào Nguyệt An không khỏi rùng mình. Biểu hiện hôm nay của Tần Sở Minh, đầu tiên nói đến cái dáng vẻ vương gia đứng đắn kia có
chút giống bộ dáng thường xuyên uống rượu. Đặc biệt lúc nãy hắn còn giam nàng ở trong căn phòng nhỉ kia một lúc lâu, cũng không nói là đi đâu,
không chừng là hắn tìm người để làm chuyện thân mật.
“Đại tiểu thư làm sao vậy?” Vương ma ma thấy nàng rùng mình bèn hỏi.
Đào nguyêt an nhanh chóng che dấu nội tâm của mình, “Nước…nước có hơi lạnh.”
“Ma ma mau một chút, chỉ còn chải đầu nữa là xong rồi.” Vương ma ma làm
nhanh tay hơn, cũng không quên tiếp tục nói xấu Sở vương, “Ngoài ra
chiến tích của Sở vương người đừng tin những lời nói của mấy gã thuyết
thư tiên sinh kia, chỉ có con nít mới tin bọn hắn. Thuộc hạ của tướng
quân chính là môn khách đi theo Sở vương đến trận chiến với Đại Nhung,
lúc trở về hắn nói, lúc Sở vương vây thành đánh Đại Nhung, lại tàn sát
hàng loạt dân chúng trong thành, còn đào cả thi thể tổ tiên của họ lên.
Dùng thủ đoạn tàn nhẫn để lập chiến công cho riêng mình, dân thường đều
không tha, tiểu thư không biết được là có bao nhiêu người phải chết
thảm. Hắn thật sự rất độc ác.”
Vương ma ma lạnh lùng nói, giống như thật. Đều nói lúc nói xấu người
khác, từng chuyện cũ lần lượt hiện ra. Đào Nguyệt An mơ hồ nhớ lại lần
đầu tiên gặp mặt đã bị hắn làm cho sợ hãi, Tần Sở Minh một lúc gϊếŧ
nhiều người. Nàng nhớ lại ánh mắt như quỷ dữ kia, liền rợn tóc gáy.
“Chút mánh khóe kia tướng quân đã sớm nhìn thấu, nhưng hoàng thượng lại
không tin, dân chúng bởi vì vẻ bề ngoài của hắn mà bị lừa thôi.” Vương
ma ma thoa thuốc hương xong, lại ngâm vào nước năm lần, “Sở vương cùng
thái hậu cấu kết với nhau làm việc xấu, đối nghịch với tướng quân trên
triều đình, bọn họ dùng tất cả mọi thủ đoạn xấu xa. Mấy ngày nay tâm
tình tướng quân không tốt, toàn bộ đều là vì chuyện này.”
Vương ma ma nhìn thấy hài lòng rồi mới cầm khăn tơ lụa lau mình cho
nàng. Đào Nguyệt An đã trưởng thành, đối với người khác hay thẹn thùng,
Vương ma ma liền thối lui về sau bình phong bên cạnh, không quên nhắc
nhở nàng, “Tiểu thư, nhớ thoa hương cao lên.”
Đào Nguyệt An duỗi ngón tay thon dài ra, quệt hương cao trong suốt trong chiếc hộp màu vàng, chậm rãi thoa lên trên cánh tay. Hương cao chạm vào da giống như nước tan ra trên làn da trắng sữa của nàng, đầu ngón tay
nhẹ nhàng vân vê, từng làn hương nhẹ nhàng thơm ngát liền chậm rãi tỏa
ra.
Vương ma ma đứng chờ vẫn tiếp tục giáo huấn nàng cái tư tưởng nhàm chán, “Tiểu thư người phải cẩn thận, đừng nhìn tên Sở vương kia bộ dáng lớn
lên đẹp mắt, thật ra dưới lớp mặt nạ kia, bên trong đấy còn không bằng
cầm thú, nếu là cả thần linh bị không cẩn thận bị lừa đi, chỉ sợ là ngay cả xương cốt cũng bị ăn sạch.”
Sau cùng, Vương ma ma lại đề phòng chuyện chưa xảy ra, “Người là thiên
kim bảo bối của tướng quân, vạn nhất có người vì muốn trả thù tướng quân mà muốn ra tay với tiểu thư, tiểu thư phải tỉnh táo một chút. Con người đều dễ trở mặt, tiểu thư đừng vì nhớ tới lúc tình nghĩa mà để ý đến lời nói cố ý của họ, gây ra chuyện không có lợi cho tướng quân, đến lúc đó
không những hại tướng quân mà còn hại cả chính tiểu thư.”
Đào Nguyệt An thoa hương cao xong liền lấy đồ ngủ mặc vào. Nàng chậm rãi đi ra ngoài, tâm tư có chút cứng nhắc. Vương ma ma cho là nàng để ý
chuyện này, bà đặc biệt vui mừng, liền đốt trầm hương cho nàng, rồi trải sẵn chăn mền, “Đại tiểu thư ngủ sớm đi, ngủ muộn sẽ làm da xấu.”
“Ma ma… thật ra trước kia Tần Sở Minh rất tốt, lúc ở Thái học viện hắn
thường đem thức ăn cho ta với điện hạ.” trong lúc nhất thời phải nghe
quá nhiều chuyện Đào Nguyệt An cảm thấy không đúng, cảm thấy hắn giống
như không phải người xấu xa như vậy.
Vương ma ma không nghĩ ra được, bà đã giáo huấn nàng lâu như vậy mà lại
không có hiệu quả, lúc này sợ hãi bèn đặt mông xuống ngồi bên người
nàng. Chịu đựng nội tâm đang muốn phát điên, cầm lấy tấm vải mềm lau tóc cho nàng, vừa lau vừa ôn nhu nói, “Đại tiểu thư, tướng quân là phụ thân của tiểu thư, là người duy nhất trên đời này không hại tiểu thư, cũng
là người chăm lo cho tiểu thư. Ở trong phủ, người nào dám khích bác tiểu thư, tướng quân đều ra tay làm chỗ dựa cho tiểu thư. Bốn năm trước lúc
tiểu thư rơi xuống nước, tướng quân đã nói với hoàng thượng là người
muốn có câu trả lời thỏa đáng, hoàng thượng mới đem Ngũ công chúa phạt
đưa đi Đại Sở. Tướng quân cùng tiểu thư đều là họ Đào, từ lúc tiểu thư
sinh ra đã ràng buộc cùng một chỗ, một người quang thì người kia cũng
quang vinh, một người bị tổn thương người kia cũng tổn thương. Nếu tướng quân bị người khác ám hại, tiểu thư sẽ lại giống như trước đây, mặc y
phục cũ rách, ăn bữa có bữa không. Hoăc còn thảm hơn thế, như là cả Đào
thị bị diệt môn, tiểu thư người cũng phải đi theo…”
Đào Nguyệt An nghĩ lại lúc bị bỏ đói đến mức ngực dán vào lưng, lúc khó
khăn ngay cả vỏ cây nấu lên cũng uống được. Về sau làm nô tỳ nhà người
ta, chỉ được ăn đồ thừa, nếu làm sai chuyện gì, cơm cũng không được ăn.
Vương ma ma lạnh lùng nhìn nàng, giống như muốn cầm dao chém cổ nàng,
làm cho Đào Nguyệt An không rét mà run.
Vương ma ma nghĩ thầm đã có tác dụng, giọng nói cũng nhu hòa bớt, “Tính
tình tiểu thư đơn thuần, chắc chắn không nhìn ra sự nham hiểm của tên Sở vương kia, trước đây nô tỳ đã từng nói, Hắn làm như vậy đều là có mục
đích. Bất quá là lấy cớ lần này có giao hảo tốt với tiểu thư. Liền làm
cho tiểu thư ngơ ngốc tin lời của hắn, cứ cho là hắn đối xử tốt với tiểu thư, nhưng trên triều đình lại làm khó tướng quân.”
“Ma ma, ta hiểu rồi, về sau ta sẽ giữ khoảng cách với hắn một chút.” Đào Nguyệt An cúi đầu, gẩy gẩy ngón tay.
“Tốt, vậy tiểu thư mau ngủ đi.” mục đích đã đạt được, Vương ma ma liền
đứng dậy, bưng đồ trên bàn ra ngoài, trong phòng liền trở thành một mảnh đen tối. Ra tới cửa ngoài, Thúy Hoa đã đợi sẵn đón Vương ma ma vào điện quý phi.
Trong điện Cảnh Đức Cung, Đào quý phi cùng Đào Tương ngồi song song,
Vương ma ma sau khi hành lễ nói, “Đại tiểu thư vừa ngủ xong. Tướng quân, người sao lại vào trong cung?”
“Là hoàng thượng cả đêm đòi ta tiếng cung.” Sắc mặt Đào Tương trầm xuống.
“Ca ca, trên triều xảy ra chuyện gì sao?” Đào quý phi có chút mệt mỏi,
vốn đã định đi ngủ lại bất đắc dĩ phải thức, miễn cưỡng mà ứng phó.
“Mấy ngày trước Lại bộ thượng thư mà Thái tử tiến cử đột nhiên chết bất
đắc kỳ tử.” Đào Tương nâng lên chén trà nhỏ, uống một hớp cho thấm
giọng, ngay cả uống trà hắn cũng cảm thấy chán chường, “Nếu chết bất đắc kỳ tử bình thường thì có thể lấp liếʍ qua, nhưng lần này lại là ở trong thanh lâu. Những người đi cùng hắn đều bị Hình bộ áp giải đi, ở hiện
trường còn đút lót mấy ngàn lượng ngân phiếu. Lúc này Thái hậu đang thẩm vấn.”
Đào quý phi nghe thấy liền lấy lại tinh thần, “Hoàng thượng hết lần này
đến lần khác cường điệu, cho dù là Lại bộ được lên chức, Lại bộ thượng
thư nhất định là người công chính liêm khiết. Đây là người đầu tiên mà
Thái tử tiến cứ, nếu bị điều tra như thế, nhưng cũng không thể để hình
tượng của Thái tử trong lòng hoàng thượng bị tổn hại.” Đào quý phi lo
lắng là Ân Quý nhân vừa mới tiến cung năm nay liền lấy đi một nửa ân
của nàng. Ân quý nhân là người Thái hậu sắp đặt bên cạnh hoàng thượng,
được Thái hậu bày mưu tính kế, luôn miệng khen Trịnh Tông Ngạn, vạn nhất ngày qua ngày, hoàng thượng dễ dàng bị động tâm…
“Muội muội đừng lo, địa vị của Thái tử cho dù có là ai cũng không thay
đổi được.” Đào Tương quyết đoán nói, giống như cố sống chết mà giữ lấy
vinh hóa phú quý của mình cùng quyền lực dưới một người trên vạn ngườI,
“Muội chỉ cần quản cho tốt hậu cung, chuyện trên triều đã có ca ca thay
muội xử lý. Hôm nay ca ca đến là vì chuyện khác.”
“Ca ca nói đi.”
“Nghe nói sang tháng sẽ tuyển tú, Thái hậu đưa ra quy củ mới, không được phép mang theo các lão ma ma theo.”
Đào quý phi gật đầu, “Đúng vậy, ngày đó dùng bữa trong cung của Thái
hậu, Ân quý nhân nói ra một câu, tú nữ vào cung mang theo một đám lão ma ma nhìn rất ngột ngạt, hoàng thượng liền đồng ý. Chắc là hai ngày nữa,
thánh chỉ tuyển tú sẽ đến từng tuyên đọc ở từng quý phủ.”
Vương ma ma lập tức không bình tĩnh được, “Tướng quân, việc này rõ ràng là nhằm về phía chúng ta.”
“Ta biết, nếu không có ngươi ở đây, Nguyệt An một mình trong cung sẽ
chịu nhiều thiệt thòi.” Nhưng lời nói của người bên gối hoàng thượng quá lợi hại, Đào Tương nhìn về phía Đào quý phi, có chút tiếc hận, “Muội
muội, Vương ma ma không vào cùng được thì đành phiền muội tốn chút tâm
tư chuẩn bị một phen.”
“Ca ca yên tâm, Nguyệt An là muội nhìn nàng lớn lên, giống như là con
gái của muội. Muội sẽ khong để nó phải chịu ủy khuất trong cung.”
Tần Sở Minh đã sớm cạy mái ngói phía trên ra, linh hoạt nhảy xuống nóc
phòng, nhanh chóng đi vào bóng đêm. Đào Tương vừa ra khỏi ngự thư phòng, hắn liền đi theo một đoạn, nghĩ muốn nghe ngóng chút kế hoạch tiếp theo của bọn họ.
Tìm được phòng ngủ của Đào Nguyệt An, Tần Sở Minh tránh khỏi mấy cung nữ gác đêm bên ngoài, mở cửa sổ nhảy vào, trực tiếp đi vào trong phòng.
Bật hộp quẹt lên, ánh sáng mờ chiếu đến dung nhan an tĩnh của Đào Nguyệt An. Tay trái co lại ở ngoài mền, cái miệng nhỏ nhắn vô thức chép vài
cái giống như là đứa trẻ.
Ánh mắt tần sở mình trầm xuống, như rãnh biển sâu dưới đêm trăng, sâu không thấy đáy.
Một hồi lâu, hắn mới ngồi xổm xuống, chậm rãi duỗi ngón tay ra, nhẹ
nhàng chạm vào khuôn mặt ấm áp của nàng, da thịt non nớt giống như có
thể nhéo ra nước.
Tần Sở Minh kề sát vào tia nàng, răng mèo nhẹ cắn, rỉ tai rù rì nói, “Tiểu Hạ Nguyệt là của ta, ai cũng không đoạt được.”
Rõ ràng là lời tâm tình nhỏ nhẹ, triền miền, nhưng dưới đáy mắt lại hiện lên một mảnh tàn nhẫn.
------- Các ngươi đều muốn nhìn Chiêu nghi nương nương, ta liền cho nàng đi dạo lại chương một -------
Vào một ngày nọ, bệ hạ ngồi trong Chính Dương cung phê sổ sách, Chiêu nghi nương nương mệt mỏi còn ngủ ở phía sau.
Cung nữ gõ cửa: Hoàng thượng, Thái tử điện hạ đã thức, người đòi tìm nương nương.
Hoàng thượng lạnh nhạt hạ lệnh: Để cho hắn đòi. Tiểu Hạ Nguyệt là của trẫm.
Cung nữ thứ hai gõ cửa: Hoàng thượng, Thái tử điện hạ không chịu ăn cơm, muốn nương nương đút.
Hoàng thượng tiện tay ném đi một quyển tấu chương, chấm vào mực: Đói bụng à, Tiểu Hạ Nguyệt là của trẫm.
Cung nữ thứ ba gõ cửa: Hoàng thượng, Thái tử điện chân ngắn chạy tới đây.
Hoàng thượng ngẩng đầu, khuôn mặt bình tĩnh xuất hiện một tia tan vỡ:
Toàn bộ người của Chính Dương cung phòng bị, đóng kín cửa ngoài, chuẩn
bị phục binh, lập trận vây bắt. Ở giữa chuẩn bị tốt lưới cá, cung nhân
mai phục. Ai bắt được Thái tử điện hạ sẽ được thưởng hậu hĩnh.
Cung nữ thứ tư gõ cửa: Hoàng thượng, Thái tử điện hạ đã bị thị vệ trói lại ném về cung.
Hoàng thượng ném tấu chương trong tay, khí phách oai vệ, hùng dũng hiên
ngang đi vào nội điện, ôm cổ Chiêu Nghi nương nương vừa mới tỉnh ngủ còn đang ngáp, lại cọ cọ làm nũng, hắn đắc ý đến mức nếu có cái đuôi cũng
đã vểnh lên tận trên cao: Tiểu Hạ Nguyệt là của trẫm, ai cũng đừng hòng
đoạt được.