Chương 20: Tần răng nanh nói chương này hắn đã lớn

Phong Hòa đế năm thứ bốn mươi sáu, nhung sơn quan báo tin thắng trận. Sở vương thế tử dẫn quân uy hϊếp Đại Nhung quay vể quan ngoại (vùng đất

phía đông Sơn hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung

Quốc.), tiến thẳng vào thủ phủ.

Năm tiếp, Đại Nhung ra hiệu lệnh rút quân từ ngàn dặm, Thiều Vu phái sứ thần đến cầu hòa Đại Trịnh.

Mùa xuan Phong Hòa đế năm thứ bốn mươi bảy là lúc Đào Tương bắt đầu sức

đầu mẻ trán. Sở vương thế tử lập được chiến công, thuận lợi trở trở

thành người kế thừa tước vị duy nhất của Sở vương. Vài ngày nữa liền

khải hoàn trở về kinh.

Thái hậu đã nghỉ ngơi dưỡng sức bốn năm, cũng vì vậy mà rục rịch. Trong

phủ của Đào Tương âm khí nặng nề bao phủ bởi một bầu không khí quỷ dị.

“Gần đây tướng quân tâm tình phiền muộn, đại tiểu thư vẫn nên nán lại

chỗ của quý phi nương nương.” Phần lớn thời gian của đào nguyệ an đều là ngây ngốc ở trong cung, ban ngày thì đến Sở Hi các luyện múa, ban đêm

đến Cảnh Đức cung bồi Đào quý phi, gặp thái tử. Thỉnh thoảng có rảnh mới trở về Đào phủ ở.

Vương ma ma dẫn nàng xuyên qua một hàng lang gấp khúc, hướng về phía

Tĩnh Tâm các, lại nghe đằng trước truyền đến một tràng tiếng cười.

“Là người nào dám ở Tĩnh Tâm các làm ầm ĩ, còn ra thể thống gì nữa?”

Vương ma ma bước nhanh đến phía trước, nhìn chằm chằm hai nô tỳ quát

lên, “Các ngươi là nô tỳ của ai, ai dám vào bên trong chỗ ở của đại tiểu thư?”

Hai nô tỳ cúi đầu xuống, khó khăn nói, “Ma ma, ngày thường tiểu thư

không dám tùy tiện đi vào trong. Đi vào đấy là nhị tiểu thưm còn có tam

tiểu thư ngũ tiểu thư, nhị tiểu thư nói phu nhân cho phép, nên tiểu thư

mới…”

“Được, ta vào xem một chút.” Vương ma ma khí thế mạnh mẽ đi vào trong.

“Ma ma… người đợi chút…” Đào Nguyệt An mau chóng nhấc váy ngắn đi theo.

Hiện tại quan hệ của nàng cùng các muội muội không được tốt, Vương ma ma lại muốn làm ầm, sẽ thêm phiền toái.

“Ơ, đây không phải là Đào Nguyệt An sao? Như thế nào, ngây ngốc trong

hoàng cung xanh vàng rực rỡ đã lâu, đột nhiên muốn trở về căn nhà nhỏ

bằng gỗ nhà tưởng nhớ lại ký ức đau khổ à?” Đào Nguyệt Lâm thổi bay hoa

đào hái trong tay, đi theo phía sau là Đào Nguyệt Hi, Đào Nguyệt Tử,

theo thứ tự là nữ nhi của Nhị di nương, Lục di nương.

Đào Nguyệt An vừa muốn nói, Vương ma ma lại bước lên trước nàng, mắt lạnh nhìn hoa vừa hái trong tay ba người.

Đào Nguyệt Lâm không đợi bà mở miệng liền giành nói: “Lão ma ma, bà cũng có tuổi rồi, đừng có nóng giận, mất công lại tổn thọ. Bà cũng biết

trưởng tỷ suốt ngày ở bên ngoài tiêu dao khoái hoạt, nên mấy muội muội

chúng ta đành phải ở cạnh nương mà tận hiếu. Tối này nương muốn ăn bánh

hoa đào nhưng trong phủ chỉ có mỗi Tĩnh Tâm các là trồng hoa đào, chúng

ta không còn cách nào khác, chỉ có thể đến đây hái một chút. Đến cái này mà ma ma cũng không đồng ý sao?” nói xong nàng ta nhướng mày nhìn Vương ma ma.

“Nhị tiểu thư có hiếu, ta sao lại dám không đồng ý?” Vương ma ma nhìn

Thúy Lan ý bảo nàng tiến lên, “Thúy Lan ngươi đem hết chỗ hoa đào này đi đến phòng bếp để đầu bếp làm hai mâm bánh hoa đào. Một mâm đưa đến chỗ

phu nhân, còn lại đưa đến thư phòng tướng quân, nói đây là tâm ý của nhị tiểu thư.”

Đào Nguyệt Lâm kinh ngạc, Thúy Lan tiến lên lấy hoa đào trong tay Đào

Nguyệt Hi cùng Đào Nguyệt Tử, vừa tới nàng ta liền ôm chặt không chịu

buông. Thúy Lan thử kéo liền bị nàng ta hung hăng trừng mắt nhìn, không

kiêu không nịnh nói, “Nhị tiểu thư, làm ơn đưa hoa đào cho nô tỳ.”

“Nhị tiểu thử ở bên cạnh phu nhân tận hiếu lâu như vậy mà còn không biết là phu nhân khẩu vị thích mặn không thích ngọt sao?” Vương ma ma cười

nhìn nàng, “Mấy ngày này, tướng quân tâm trạng không tốt, đại tiểu thư

lại khó có được một ngày trở về, tạm thời ta không so đo mấy chuyện này. Nhưng mà lần sau mà để lão nô thấy được sẽ không có may mắn như hôm nay đâu.”

Đào Nguyệt Lâm nghe xong mặt đen lại, ném bó hoa trong tay xuống đất,

xoay người rời đi. Hai thứ nữ phía sau nàng đuổi theo sát, một trái một

phải tận tình khuyên nhủ.

Thúy Lan nhặt hoa đào lên, Vương ma ma nhìn bóng lưng xa xa của nàng ta

không khỏi lắc đầu, “Thật sự là một đống bùn loãng không thể trát

tường.”

“Ma ma, kỳ thật chỉ là một chút hoa đào. Người cứ trong mạng ngoài yếu

như vậy, về sau quan hệ của ta cùng Nguyệt Lan không phải là càng ngày

càng tệ sao?” Đào Nguyệt An cực kỳ nhức đầu, mỗi lần đi với Vương ma ma

mà đυ.ng phải Đào Nguyệt Lâm, thường xảy ra chiến tranh nước miếng dị

thường. Quan hệ của các nàng lần sau kém hơn lần trước. Đào Nguyệt Lâm

không vừa mắt nàng liền chạy tới trước mặt Đào phu nhân khóc lóc kể lể,

mà Đào phu nhân đối với nàng cũng là lãnh đạm, nếu không phải muốn giữ

thể diện, sợ là ngay cả lời nói cũng không buồn nói.

Vương ma ma kéo nàng vào trong nhà, toàn bộ đều không quan tâm, “Buổi

tối sương lạnh, đại tiểu thư đừng vì lạnh mà đổ bệnh. Nếu hàn khí ngấm

vào cơ thể, sau này không thể sinh con được.”

Vương ma ma đỡ nàng ngồi xuống, lại để cho Thúy Lan rót chén trà hương

nóng cho nàng uống xong mới nói, “Đại tiểu thư sang năm phải gả vào

cung, sống chung với thái tử điện hạ, không cần phải quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này. Nói đến, là nàng ta không biết tôn ti trật tự, nàng ta

vẫn có thể bị phạt. Tương lai người là thái tử phi, nếu nàng ta dám làm

càn như vậy, trực tiếp lấy cung quy ra xử lí.”

Đào Nguyệt An không nói lời nào uống hết chén trà thơm, Thúy Lan kêu mấy nha hoàn nấu nước nóng đem vào trong phòng, Vương ma ma lấy một đống

thảo dược kì quặc cùng cánh hoa thả vào trong, một bên vừa thả vừa đếm

số cánh. Làm xong hết thảy, Đào Nguyệt An lấy vài hộp hương cao để ở

trên giá treo đi đến sau tấm bình phong, “Đại tiểu thư tắm xong nhớ bôi

mạt hương cao mà lão nô đã đưa.”

“Ta biết rồi ma ma.” Đào Nguyệt An từ từ cởi bỏ xiêm y sau đó ngâm mình

vào bồn tắm phấn ngọc, hào hứng sờ sờ cánh hoa trong tay.

Vừa hết thời gian, Thúy Lan liền ở bên ngoài gọi nàng đứng dậy. Đào

Nguyệt An dùng khăn tơ lụa lau khô nước trên người, mở ra một hộp ở

trong đó, từ phía cổ bắt đầu bôi, lực tay mạnh nhẹ cũng phải chuẩn xác,

chỗ mẫn cảm thì lấy một hộp khác. Cuối cùng thay quần áo ngủ, Đào Nguyệt An cầm hộp còn lại bôi lên mặt, trên vai khoác áo choàng đi ra ngoài để cho nha hoàn vào dọn dẹp.

Ngày tiếp theo, nàng liền giống như mọi ngày đến Sở Hi các. Mấy vũ cơ

nói Liễu Thủy Như thân thể bị bệnh nhẹ, Đào Nguyệt An tập mãi thành thói quen. Liễu Thủy Như thân thể ốm yếu, năm ngày thì có tới bốn ngày bệnh, ngày còn lại đến ngồi một chút đã không chịu nổi mà rời đi. Đặc biệt là hai năm qua ngày càng sa sut, uống bao nhiêu thuốc cũng không thấy đỡ.

Còn một chuyện nữa, chính là Trịnh Tông Hi. Ba năm trước, nàng ta từ Đại Sở trở về, cả người giống như đã thay đổi. Không chỉ ít nhói, mà người

cũng trở nên trầm lặng. Đối với nàng không còn gây khó dễ còn rất hòa

thuận. Đào Nguyệt An chính là một cái tiểu nha đầu không có đầu óc bẩm

sinh, người ta đối với nàng tốt, nàng liền đần độn mà tin.

Nhạc cơ tấu lên khúc đàn sáo, Đào Nguyệt An từ từ theo tiết tấu mà bắt đầu múa.

Tần Sở Minh sau khi bị Phong Hòa đế triệu kiến, hắn không thể chờ đợi

được mà đến Thanh Dung Viên thay quần áo, sau đó sắc mặt bình tĩnh đứng

trước gương hài lòng chỉnh cổ áo, không kiên nhẫn liếc mắt nhìn Tôn Thư

Tôn hổ đang ngẩn người, nhẹ giọng ho khan, “Ta mặc bộ y phục này như thế nào?”

Tôn Hổ lập tức chân chó nói, “Ngọc thụ lâm phong, vương gia thật là có mắt.”

“Vương gia, người muốn đi đâu?” Tôn Thư như nghĩ đến cái gì, đột nhiên

vui mừng nói, “Chẳng lẽ là muốn tìm Lưu tiểu thư đi xem hoa đăng? Vương

gia, người thật là thông suốt…”

Tần Sở Minh lập tức giận tái mặt, lạnh lùng vung tay áo một cái, đem Tôn Thư ở sau lưng hắn nói liên miên bỏ lại.

Một lần nữa đứng trong hoàng cung Đại Trịnh, Tần Sở Minh đột nhiên có

chút nôn nóng, đợi tí nữa phải mở đầu kinh diễm như thế nào đây, mới có

thể làm cho tiểu Hạ Nguyệt chủ động yêu thương, nhung nhớ, từ đó đối với hắn khăng khăng một mực, ầm ĩ la hét không phải hắn sẽ không hả, sau đó hắn sẽ… ân… người nào đó khóe miệng không tự chủ được mà toác ra tới

mang tai.

Lúc trước rời Đại Trịnh, Tần Sở Minh cảm thấy hắn đối với Đào Nguyệt An

giống như đối với con thỏ của Trịnh Tông Hi. Tựa như là con thỏ kia ở

lâu cũng cảm thấy phiền.

Nhưng lúc đến biên quan là tháng tám tuyết rơi, giữa những trận đao kiếm chém gϊếŧ, Tần Sở Minh toàn thân vấy máu, một kiếm chém đầu binh lính

Đại Nhung, thầm mắng những thứ này đều là ma quỷ, cho dù nàng là nữ nhi

nhà ai, đều phải giành về nhà hắn. Đến lúc đó, hắn xây một tòa kim ốc

giấu nàng đi, trừ hắn ra ai cũng không thể mở cửa vào được.

Đào Tương bất quá chỉ là miễn phí thay hắn nuôi cô dâu nhỏ vài năm mà thôi.

Tần Sở Minh hùng dũng oai về khí phách hiên ngang bước vào cửa chính Sở

Hi các, mới vừa bước qua cửa chân đột nhiên nhũn ra, đột nhiên có một

loại hương tình lại như cảm giác e sợ xông lên đầu. Vừa rồi nghĩ rất

nhiều, nhưng hiện tại lại không có sức lực, bởi vì suy nghĩ nhiều điều

khác nhau, hắn bước nhanh tới, màn cửu biệt trùng phùng duy nhất còn

chưa có xuất ra…

Trên đường từ biên quan trở về Đại Trịnh, bởi vì vết thương ở mắt cá

chân của hắn chưa khỏi hẳn, chỉ có thể ngồi xe ngựa. Hoàng thượng lại

muốn Huyện lệnh, Thứ sử bắt để cho đại quân thuận lợi, vui vẻ đi qua, lộ ra khí thế của Đại Trịnh.

Huyện lệnh ở gần biên quan nhất tiếp chỉ, vì muốn lập công, liền mau

chóng quét sạch nháo nhiệt đường phố trong thành. Để đảm bảo hai bên

đường có dân chúng hoan nghênh, huyện lệnh tự móc tiền túi, hắn tuyên

bố nếu người nào ra nghênh đón sẽ được một quan tiền. Một nhà già trẻ

của huyện lệnh lẫn trong đám đông, ba người con trai tách nhau ra đứng ở trước, giữa, sau mà mai phục. Ở đầu nói tướng thanh, ở giữa nói một

đoạn ngắn, ở phía sau cao giọng xướng theo.

Huyện lệnh hết lần này đến lần khác cất cao giọng, đây là cơ hội thay

đổi vận mệnh, nên muốn lưu lại ấn tượng tốt cho vị vương gia này, lúc

trở về sẽ ở trước mặt hoàng thượng nói tốt vài câu, hắn rất nhanh sẽ

được thăng chức.

Kết quả Tần Sở Minh chỉ là nhấc một góc rèm lên nhìn cho có, quần chúng

vây xem như là bị trúng ma chưởng, nhất là mấy nữ tử, từ mấy cô nương

đến phụ nhân đều sôi trào. Từ chuẩn bị tốt hết thảy chuyển thành một màn chó bay gà nhảy, người dân cầm rau dưa, trái cây không ngừng hướng về

hắn mà ném.

Ba tên con trai của huyện lệnh liều mạng xông ra ngoài, lại bị chen về phía sau, mấy câu chuẩn bị sẵn cũng không nói ra được.

Tôn Thư bị hù dọa, ban ngày ban mặt, trời quang đãng sáng sửa như thế

lại xuất hiện thích khách cải trang thành dân chúng, hắn lập tức lệnh

cho hộ vệ mau chóng rút kiếm, thể hiện khí chất nam nhi rống ba tiếng,

“Toàn quân đề phòng, lập trận vây quang, mọi người theo ta, thề bảo vệ

Vương gia.”

Tần Sở Minh cảm thấy buồn bực, hắn là người đánh lui Đại Nhung xa ngàn

dặm, vương gia chiến công hiển hác, trận chiến trên phố này sao lại

giống như giành cho Đào Tương.

Tôn Hổ an ủi hắn rất lâu, nói đến đây là một phương thức nghênh đón của

dân gian, “ném quả đầy xe” chưa nghe đến sao? Người bình thường không

được hưởng thụ đãi ngộ này.

Tần Sở Minh dựng râu trừng mắt nhìn hắn, một đống trái cây “rầm rầm rầm” hướng trên vách xe mà chào hỏi, ở trong xe giống như là bị động đất.

Trong đó còn hàm ẩn nguy hiểm. Một cỗ kiệu của chứa toàn bã đậu của

huyện lệnh đυ.ng phải kiệu của hắn, mùi trái cây thối nồng nặc tỏa ra,

trực tiếp đập bể vách tường kiệu của Tần Sở Minh, hắn dùng tay cảm lại

mới bảo vệ được mặt của mình

Ngươi nói đây cũng là hoan nghênh?

Từ biên giới đến Đại Trịnh, dọc theo đường đi, Tôn Hổ tranh thủ bán đứng nhan sắc, tướng mạo của vương gia, kiếm lời từ quân lính được hơn phân

nửa rương rau dưa, trái cây, cảm thấy mệnh của vương gia thật tốt, phải

để cho hắn cưỡi ngựa nhiều hơn là tản bộ, như vậy quân lương tháng sau

cũng không cần phải lo.

Tần Sở Minh ngẫm lại cảm thấy muốn khóc, dọc đường đi hắn đều lo lắng đề phòng, chẳng biết lúc nào sẽ bị trái cây hoan nghênh phá thủng cỗ kiệu, nào có thể suy nghĩ được tới việc xuất hiện trước mặt tiểu Hạ Nguyệt.

Cuối cùng lúc hắn có dũng khí đi vào Sở Hi các là đã chạng vạng, bầu

trời bao la từ từ tối dần, hoàng hôn hiện lên thật diễm lệ. Đào Nguyệt

An đứng ở chỗ trống trên đài cao, theo tiếng trúc mà nhảy múa.

Tần Sở Minh vừa mới định bước tới, lại giựt lại trốn sau cây, hé đầu

liền lộ ra một đôi mắt nhìn lén. Nàng khẽ rũ mi xuống, như hai cây quạt

nhỏ, chợt đóng chợt mở, làm cho lòng hắn ngứa ngáy. Gò má bởi vì bị say

nắng chiều mà ứng lên một mảng hồng lớn cỡ trứng ngỗng trên mặt, ngũ

quan xinh đẹp. Một đôi mắt ngập nước, thản nhiên uyển chuyển, trái tim

nhỏ của Tần Sở Minh liền nhịn không được mạnh mẽ run rẩy.

Sau khi múa xong, hắn lấy tay che lấy trái tim thiếu nam đang nhảy bịch bịch không ngừng, quay lưng lại thở dài một trận.

Cuối cùng sau khi lấy lại tinh thần, Tần Sở Minh sửa sang lại y phục,

chuẩn bị công tác tình cảm thật tốt một phen, lúc đi ra ngoài, lại phát

hiện không thấy Đào Nguyệt An…

Tần Sở Minh đứng ở trên đài cao, mặt trăng ở trên hướng hắn cười ha ha

một tiếng, sau đó trốn vào trong tầng mây, để lại một người nào đó ngổn

ngang trong gió.