Cũng may là lần này Vương ma ma ra mặt, mấy vũ cơ ở Sở Hi cung đều thay
nhau giành phần, không ai dám bắt nạt Đào Nguyệt An, trịnh tông hi chính là không cam lòng, nhưng mà nàng ta hết cách nên bất đắc dĩ tạm thời
chấm dứt chiến tranh.
Liễu sư phụ thân thể không khỏe, thường không ở đây, Đào Nguyệt An mỗi
ngày đúng giờ thin đi đến Sở Hi cung, chưa tới trưa đã trở về Cảnh Đức
Cung. Mặc dù cùng quý phi nương nương nói chuyện đến quên trời đất, quý
phi nương nương vẫn có chút không quen nhưng vẫn thường xuyên để Thúy
Hoa lấy ít bánh ngọt, trà mứt, hoa quả cho Đào Nguyệt An. Cộng thêm việc quý phi không có con, nàng đối với Đào Nguyệt An ôn hòa hơn những người khác, so với ở chung chỗ với trịnh tông hi thì Đào Nguyệt An nguyện ý ở cùng với quý phi nương nương.
Hôm nay sau khi dùng qua bữa trưa, Đào Nguyệt An giống như thường ngày
cùng Đào quý phi nói chuyện, cung nữ vào bẩm báo Đức phi nương nương tới thỉnh an quý phi nương nương.
Đào quý phi ban đầu còn cười nhẹ liền ngừng lại, sắc mặt không vui,
“Nàng ta không phải là thân thể quanh năm khó chịu sao, đang yên đang
lành như thế nào lại đến thỉnh an ta?”
“Nương nương, trước hết người để cho nàng ta vào đây một chút rồi tính
sau.” Vương ma ma đứng ở một bên, hai con mắt như xà tinh đầy âm mưu.
“Truyền nàng vào.” Đào quý phi ban đầu còn đang nói chuyện nhà, tướng
ngồi thoải mái. Nói xong liền đặt chén trà men sứ trong tay xuống, chắp
tay trước ngực ngồi ngay ngắn lại, nhất thời trở nên nghiêm trang hơn
thường lệ.
“Nô tì thỉnh an quý phi nương nương.” Vương đức phi được cung nữ dắt
vào, Đào Nguyệt An ngồi trên ghế lén lút quan sát nàng, Đức phi thân
thân thể nhỏ yếu, giống như chỉ cần gió thổi có thể đổ, có vài phần tư
thái của “mỹ nhân bệnh”
“Muội muội đứng lên đi, Thúy Hoa thưởng ghế cho đức phi nương nương.”
Đào quý phi ung dung chuyển cây quạt tròn trong tay, lạnh nhạt mở miệng, “Muội muội xưa nay thân thể yếu ớt, bệ hạ đã miễn cho ngươi vấn an. Hôm nay sao lại tới chỗ này của tỷ tỷ?”
“Vừa rồi nô tì đến đưa thức ăn trưa cho Tông Ngạn ở thái học viện, vô
tình nghe được thái giám ở đấy nói là bệ hạ đã đổi một sư phụ khác cho
các hoàng tử, hình như là do ý chỉ của Hoàng thái hậu, sư phụ mới rất
là nghiêm khắc, không biết là có cho bọn họ nghỉ ngơi dùng bữa hay
không.” Vương đức phi là nữ tử điển hình của đất Giang Nam, nói chuyện
cũng nhẹ nhàng uyển chuyển, “Nô tì thân thể yếu ớt, gió thổi đã không
chịu nổi cho nên mới mạo muội tới đây nghỉ ngơi một chút, đã quấy rầy
nương nương rồi.”
“Có câu ngọc không mài sẽ không thành hình. Sư phụ nghiêm khắc, trò mới
có thể tiến bộ.” Đào quý phi nghe tới thái hậu liền bắt đầu khó chịu
trong lòng.
“Nương nương nói đúng.” Vương đức phi dùng khăn che miệng, nhẹ ho hai
tiếng, “Nô tì vừa ở thái học viện về, còn gặp được Sở vương thế tử…”
“Muội muội hàng năm vẫn ở thâm cung dưỡng bệnh nên có điều không biết.
Bệ hạ đã ban đặc ân cho thế tử, để cho hắn được ở thái học viện học cùng các hoàng tử khác.” Quạt tròn trong tay Đào quý phi cũng dừng lại,
giống như nàng mơ hồ đoán ra được mục đích của chuyến đi này.
“Vâng, là do nô tì hiểu biết nông cạn.” vương đức phi đột nhiên quay
sang nhìn Đào Nguyệt An, mở miệng hỏi, “Đây là trưởng nữ của Đào tướng
quân, tên là Nguyệt An phải không?”
Đào Nguyệt An thừa dịp các nàng nói chuyện lén lút lấy bánh đậu xanh
nhét vào miệng, còn chưa kịp từ từ nhai đã vội vàng hấp tấp gật đầu.
“Lớn lên trong thật xinh đẹp.” vương đức phi khen nàng một loạt những
câu từ trau chuốt, Đào Nguyệt An nghe không hiểu, chỉ có thể ngâu ngốc
cười gật đầu, một bên thừa dịp cúi đầu lén nuốt xuống mấy miếng bánh
ngọt trong miệng, một bên lặng lẽ quan sát nàng có bị người khác phát
hiện hay không.
“Nói tới, thái tử điện hạ hẳn cũng nên nghỉ trưa, Nguyệt An không đi đem đồ ăn trưa cho điện hạ sao? Đứa nhỏ này sống tình cảm, được dạy dỗ tốt
từ nhỏ, lớn lên mới có thể nước chảy thành sông.” Vương đức phi nói xong câu này, Đào Nguyệt An liền âm thầm cảm thấy nàng ta thật nhiều chuyện. Hiện tại bên ngoài thời tiết oi bức, mặt trời lại nắng gắt, lúc trước
nàng bị trịnh tông hi phạt phơi nắng đến lột da, vì thế nên có chút ít
ám ảnh, vừa nhắc tới phơi nắng liền cảm thấy sợ.
Vương ma ma ngược lại tỉnh trí, nói với Thúy Lan, “Ngươi mang đại tiểu
thư đến đưa đồ ăn trưa cho thái tử điện hạ, trên đương nhớ che ô, đừng
lại để mặt trời làm hư da của tiểu thư.”
Vương ma ma lên tiếng, Đào Nguyệt An đành không tình nguyện ngồi dậy, lui xuống.
Đào quý phi nhìn Vương đức phi, nụ cười mỉm trên mặt biến mất lập tức,
ngay cả bộ dáng ôn hòa cũng không còn duy trì được, ném quạt tròn lên
bàn, “Đức phi, ngươi tới chỗ này của bản cung là muốn nói cái gì? Bản
cung cũng không có nhàn rỗi để cùng ngươi quanh co.”
Vương đức phi vẫn một bộ dáng cười ôn hòa, tư thái khiêm tốn, “Nếu nương nương đã yêu cầu, nô tì liền nói sơ qua. Lần này nô tì đến đây là muốn
cùng người nói một chút về chuyện của Sở vương thế tử.”
…
Thúy Hoa sau khi tiễn Vương đức phi đi, Đào quý phi hỏi Vương ma ma, “Người xem lời nàng ta nói có tin được hay không?”
“Vương đức phi là người thông minh, nếu không do xuất thân ti tiện, tử
thông phòng của thái tử lên thẳng hàng tứ phi.” Vương ma ma im lặng gật
đầu, “Nô tỳ sẽ cho người bẩm báo với tướng gia.”
Thái học viện được xây ở trong cung để có thể tiện cho việc giáo dục các hoàng tử, thư đồng cùng hầu tước và thế tử của các vương gia.
Trước kia Liêu sư phụ từng là môn khách của Đào thừa tướng, hiện thời
thái hậu đổi lại thành Triệu sư phó, khó trách quý phi không an tâm.
Đào Nguyệt An ngồi ở dưới bóng cây ngoài học viện, Thúy Lan giúp nàng
quạt, “Tiểu thư kiên nhẫn chờ một chút, nô tì mới hỏi qua một vị công
công, điện hạ sẽ sớm ra lớp thôi.”
“Ừ.” Đào Nguyệt An nhìn qua song cửa sổ mà chán đến chết, bên cạnh học
viện là ngự hoa viên, bên trong mới có một bụi cây màu hồng nhạt rất
đẹp, còn có ong vàng bay quanh để hút mật.
“Là tiểu thư ở phủ nào thế?” Triệu sư phó cuối cùng cũng cho nghỉ, không ít người đi ra ngoài để hóng mát. Trang Mục Hầu thế tử tên Chu Bân dùng cùi chỏ thọc Thục Vương thế tử bên cạnh, “Lớn lên trông cũng không tệ
lắm, ngươi nói xem nếu ta qua đây hẹn nàng, nàng có đáp ứng ta hay
không, ra khỏi học viện theo ta đi chơi một chút.”
Tần Sở Minh nghiêng đầu, im lặng duỗi chân phải ra, Chu Bân đang nói
chuyện vui vẻ, mặt mày hớn hở. Hắn bị vấp chân, té mạnh xuống thềm đá,
toàn bộ răng cửa đều gãy hết.
Hắn đau đến phát điên, quỳ rạp trên đất không đứng dậy nổi, Tần Sở Minh
im lặng chào sư phụ, nhất thời làm như không thấy thái tử đang ở bên
kia, hắn ra vẻ đạo mạo ngẩng đầu một góc bốn mươi lăm độ, nhìn lên tầng
tầng lớp mây trên bầu trời bao la.
Tôn Thư giả làm thư đồng của Tần Sở Minh yên lặng hướng bóng lưng của thiếu chủ mà lộ ra ánh mắt khinh bỉ.
Chu Bân che lấy miệng đầy máu, ánh mắt sát khí tìm kiếm tên đầu sỏ gây
chuyện, thấy bên cạnh là thái tử điện hạ, hắn lập tức mềm nhũn ra, khắp
người oán niệm không có chỗ để phát tiết.
Thái tử điện hạ không thèm quan tâm. Lúc Chu Bân nhìn thấy thái tử là
lúc hắn hờ hững đi ngang qua người Chu Bân thẳng về phía Đào Nguyệt An.
Các quý công tử khác trong lòng liễn rõ. Chu Bân tính đổ tội cho thái
tử, kết quả là bị thái tử điện hạ ra tay trước, vì vậy bọn họ rối rít đi cho nhanh, vừa đi vừa tán gẫu đủ mọi chuyện, kế hoạch, mưu lược của
mình.
Lúc này Tần Sở Minh cũng đi lên, đưa tay ra cho hắn, làm một vẻ hết sức
quan tâm, “Ngươi có khỏe không? Như thế nào lại nghiêm trọng như vậy? Để ta nói Tôn Thư đi tới thái y cục tìm thái y xem cho ngươi một chút được không?” lời này làm cho thiếu niên Chu Bân mới trải mùi đời đột nhiên
cảm nhận như mình được tắm gió xuân quan tâm.
“Sao ngươi lại tới đây?” Trịnh Tông Anh cáo từ Triệu sư phó cùng mọi người, lúc hắn đi ra thì lại trở nên im lặng, lạnh lùng.
“Thần nữ đến đưa đồ ăn trưa, điện hạ… dùng ở kia…?” Đào Nguyệt An ngoan
ngoãn cầm theo hộp cơm, nhìn quanh bốn phía làm bộ như là công tử đang
nhìn trời ngâm thơ.
Thái tử điện hạ đã lớn đến như vậy còn chưa bao giờ gặp tình huống khó
xử trước mặt mọi người, mặt mũi hắn thật không thể kiềm chế được nữa,
lúc này chỉ muốn tìm một nơi vắng vẻ. im lặng. Vì vậy, hắn tùy tiện chỉ
tay vể phía ngự hoa viên, “Trong vườn mát mẻ, đi chỗ đó.”
“Vâng.”
“Diệp ca ca sao lại không tới?” Thúy Lan cầm hộp cơm mở ra, lấy ra từng
món ăn, Đào Nguyệt An tức bị một bàn đầy thức ăn thu hút ánh mắt.
“Diệp phu nhân thân thể khó chịu, hắn đã trở về phủ trước.” Trịnh Tông
Anh cầm lấy đôi đũa, hắn bị hai con mắt sáng quắc của Đào Nguyệt An nhìn chằm chằm bèn cảm thấy lúng túng, trên mặt khẽ ửng hồng, “Ngươi nhìn
cái gì?”
“Điện hạ, món điểm tâm này tên là gì vậy?” Đào Nguyệt An cố gắng nuốt
xuống nước miếng, một đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm vào đĩa điểm tâm. Đếm đếm một cách vô ích, nào là hạt sen, mứt tao, hạch đào, có mùi thơm thơm, còn có vị hoa hồng nhàn nhạt.
“…” thái tử điện hạ tự mình đa tình xụ mặt, không nói gì, “Là món bánh dầu heo trăm quả.”
Thúy Lan thấy tình thế không ổn, bệnh thèm ăn của đại tiểu thư lại tái phát, nàng liều mạng hướng Đào Nguyệt An nháy mắt.
“Điện hạ… trên món điểm tâm mứt táo này là nho khô nha, nhất định là ăn
rất ngọt. Ma ma đã từng nói, ăn ngọt quá nhiều sẽ không tiêu được, còn
có thể bị sâu răng. Nếu bị sâu răng, sẽ rất đau nhức, cả đêm đều không
ngủ được, không thể đọc sách, viết chữ. Điện hạ bận việc triều đình,
trong lòng còn lo nhiều việc, là minh quân tương lai của Đại Trịnh,
không thể bị một món điểm tâm này làm trễ nải công chuyện. Thần nữ mặc
dù là thân nữ nhi nhưng vẫn nên vì tương lai của Đại Trịnh mà tận lực
giúp đỡ.” Đào Nguyệt An vắt hết óc, cuối cùng cũng nói ra được, nàng
nhìn hắn chờ đợi, “Nếu không thì thần nữ giúp người ăn được không?” nói
xong hai mắt nàng sáng lên, ra vẻ hết sức vui vì giang sơn xã tắc, nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng trắng.
Ánh mắt của nàng như vậy là sao, đôi mắt sáng không ngừng chờ đợi, nụ
cười khéo léo thật đẹp làm sao. Thật đúng là coi thái tử là phu quân,
đầu tiên là lo lắng hắn tiêu hóa không được, sợ hắn bị sâu răng. Cái gì
mà làm trễ nãi triều chính, miệng thì đầy răng sâu, đau đến lăn qua lộn
lại không thể ngủ được. Tần Sở Minh ngồi ở trên nhánh cây to, hai hàm
răng mài vào nhau ken két, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng như là mũi tên săn con thỏ.
Tôn thư trốn ở một bên, rợn cả tóc gáy, hắn lén lút lấy lá cây che mình, bước từng bước nhỏ lui về phía sau, suy nghĩ muốn thật nhanh chuồn khỏi cái nơi thị phi này.
Tần Sở Minh im lặng bỗng nhiên nhếch môi cười, răng mèo phản chiếu ánh
sáng mặt trời phát ra ánh sáng rực rỡ, ánh mắt hung ác. Hắn thầm nghĩ,
ai chết trên tay ai còn chưa có nói trước được đâu.
Tôn Thư bị dọa đến rớt mông ra khỏi nhánh cây, may mắn hắn giật mình ôm chặt thân cây, mới không có té xuống đất.
Trịnh Tông Anh nghe thấy tiếng vang, nghi hoặc ngẩng đầu lên, “Là tiếng gì?”
“Đại khái là mấy con mèo đùa nhau trên cây.” Đào Nguyệt An không có được đáp án, nàng vẫn tâm tâm niệm niệm nhìn món điểm tâm, lại nhỏ nhẹ hỏi
lại một lần nữa, “Điện hạ… ta có thể ăn giúp ngươi không?”
“Ăn đi, ăn đi.” Trịnh Tông Anh bất đắc dĩ phất phất tay, đem điểm tâm đẩy tới trước mặt nàng.
“Tạ thái tử điện hạ, thần nữ lúc chưa tiến cung liền nghe người khác nói về điện hạ, quả nhiên giống như trong truyền thuyết, điện hạ là người
tốt.” Đào Nguyệt An khoái chí cầm đũa lên, thuận miệng tán dương. Thúy
Lan yên lặng đứng ở một bên chẳng mấy chốc cảm thấy khinh khỉnh.
Tần Sở Minh ngồi trên cây không ngừng cười lạnh, Tôn Thư bị bầu không
khí thấp bao trùm mà run lẩy bẩy, Trịnh Tông Anh đang đắm chìm trong
buổi luyện tập ban nãy, chỉ có Đào Nguyệt An vui vẻ ăn bánh dầu heo trăm quả, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía bát canh hoa quế tươi kia.
Nàng nghe nói, canh hoa quế tươi dùng loại hoa quế ở Tây hồ, hoa quế của cây dẻ, bột củ sen làm ở Tây hồ, nhìn hấp dẫn, nước canh trong vắt vừa
miệng. Bột củ sen đều được chọn từ đầu ngó sen, ít lỗ, thịt dày, vị
ngọt, hương thuần.
“Thái tử điện hạ…” Đào Nguyệt An lại đem lời nói lúc nãy nói lại một lần nữa, chủ yếu là canh hoa quế tươi quá ngọt, ăn nhiều sẽ sâu răng, xin
cho nàng được tận tâm tận ý vì giang sơn xa tắc.
Trịnh Tông Anh phiền càng thêm phiền, hắn dứt khoát đem hết đồ ăn của
mình đẩy tới trước mặt nàng, tức giận nói, “Muốn ăn cái gì thì ăn đi,
đừng nói nữa, thật giống như tiểu lão bà.”
Đào Nguyệt An nghe thấy, nàng không tin ngẩng đầu lên, trong tích tắc
nàng như thấy dưới chân Trịnh Tông Anh hiện ra một đóa sen bảy sắc, toàn thân lóe ra ánh sáng phổ độ chúng sinh.
Tần Sở Minh suýt chút nữa té từ trên cây xuống, rớt ở trên đầu Trịnh Tông Anh.