Chương 40: Đồng bọn

Edit: Basic Needs Beta: Công Chúa

Những nhận xét như vậy bắt đầu lưu truyền ở các căn cứ lớn, trong đó lấy căn cứ Bảo Hộ làm đầu, bởi

vì người quản lý căn cứ Bảo Hộ đã ra mặt nói về việc nhân loại và thây ma cùng tồn tại, chuyện này

có thể đạt được trong tương lai.

“Tôi đã gặp năm thây ma trong cuộc hành trình của mình, họ rất thân thiện và nhiệt tình. Một cô bé

thây ma nói với tôi rằng nếu chúng ta không làm họ bị thương, chúng ta có thể làm bạn.”

“Tôi đã đi suốt từ phía nam cho đến khi trở lại căn cứ Bảo Hộ. Về những thây ma rải rác mà tôi gặp,

sự thù địch của họ đã rút đi rất nhiều, cũng không nhao tới khi thấy con người.”

Nhận xét này nhanh chóng quét qua toàn bộ căn cứ Bảo Hộ, một nửa trong số họ có thái độ phản đối,

trong khi nửa còn lại, có người quan sát, cũng có người lên tiếng đồng tình với người quản lý căn

cứ.

“Là sự thật … một số thây ma đã biến đổi. Tôi đã đi ngang qua một thành phố bỏ hoang và không có

thây ma nào tấn công tôi.”

“…… Tôi còn gặp thây ma chia sẻ thức ăn cho, lúc ấy tôi rất kinh ngạc, còn nghĩ có phải là thịt

người hay không. ”

Những giọng nói nhỏ bé hợp thành lực lượng không thể bỏ qua, cùng lúc này, phòng thí nghiệm Hy

Vọng, nơi vẫn tham gia nghiên cứu mạt thế và thây ma từ mạt thế đến nay, rốt cục cũng lên tiếng.

Mọi người háo hức muốn nghe câu trả lời từ miệng bọn họ bởi lẽ vì những người làm việc trong khu

nghiên cứu này là nhóm người biết rõ thây ma nhất.

Người phát ngôn chính là người phụ trách phòng thí nghiệm Hi Vọng lúc bấy giờ, một người trẻ tuổi

tài năng họ Trì.

Trì Nhất Lộ đã chỉ ra chính xác mâu thuẫn không thể hòa giải giữa con người và thây ma.

“Các anh cũng nói chỉ nhìn thấy một số ít thây ma. Theo tôi được biết, hiện giờ có một lượng thây

ma khổng lồ đang vây công căn cứ Rạng Đông, đám thây ma này một đường từ phía nam đến đây, không

biết đã tàn sát bao nhiêu đồng bào của chúng ta rồi? Còn có lúc đầu mạt thế, thây ma đó đã

làm những gì? Những người thân yêu của chúng ta, bạn bè chúng ta, tất cả đều chết trong miệng của

họ! Chẳng lẽ mọi người đã quên tất cả những điều này sao?!”

Đúng vậy, mạng người đẫm máu kia dường như đã trở thành một rào cản lớn giữa con người và thây ma,

rất khó để có thể vượt qua. Chưa kể hiện nay chỉ có một số lượng nhỏ thây ma không còn tấn công con

người, phần lớn còn lại vẫn làm những chuyện ác chẳng ngại ngần như cũ.

Những âm thanh “cùng chung sống” yếu ớt dường như đã giảm dần vì tiếng ồn ào này, song nào có biến

mất.

Nếu có hòa bình, tại sao lại muốn chiến tranh? Bọn họ nghĩ như thế.

Thời điểm trong căn cứ vì vấn đề cùng tồn tại mà tranh cãi không ngừng, chứng cứ mà Lục Diệt thu

thập được không sai khác lắm.

Ngay sau khi Kiều Vọng gia nhập không lâu, Ninh Chu và Diệp Thi cũng tìm thấy người đồng đội cuối

cùng, một ông chú nóng tính tên là Tuân Liệt với dị năng hệ thủy biến dị.

Hôm nay ông chú phàn nàn trong căn hộ nơi họ sống: “Anh nói ngoại trừ làm nhiệm vụ cần ra khỏi nhà,

còn lại đều không thấy đại ca và bọn người Ninh Chu, Diệp Thi đâu, bọn họ có thể làm gì chứ?”

Kiều Vọng ăn ngon trong khoảng thời gian này, không còn xanh xao vàng vọt. Anh mơ hồ biết nhóm

người Lục Diệt đang làm cái gì, bởi vì Lục Diệt từng nhờ người có dị năng hệ thổ là anh đi hỗ trợ.

Sau khi họ nói vài câu, Ninh Chu và Diệp Thi đã quay lại, Tuân Liệt lập tức hỏi: “Đại ca Lục đâu?”

“Tìm Chân Chân đi.” Ninh Chu xụi lơ trên ghế sô pha, tri kỷ Diệp Thi giúp cô xoa vai.

“Lại tìm Chân Chân?” Tuân Liệt bỗng nhiên cười mờ ám, “Chúng ta sắp có chị dâu à?”

“Chị dâu thì không có nhưng chị dâu nhỏ lại có một người, nói không chừng về sau anh có cơ hội nhìn

thấy.” Ninh Chu nhớ tới Kiều Kiều, không biết lúc này cô nàng chạy lung tung ở đâu, nên trả lời.

“Chị dâu nhỏ ở đâu ra?”

Ninh Chu thản nhiên nói: “Ước chừng sẽ lăn lộn giữa đám thây ma.” “Ôi, chị dâu nhỏ thật vất vả, cả

anh Lục cũng đồng ý.” Hiển nhiên Tuân Liệt đã hiểu lầm cái gì.

Lúc này bỗng nhiên Kiều Vọng hỏi: “Các anh có biết gần đây trong căn cứ nói về việc cùng tồn tại



không? Nếu chúng ta có thể cùng tồn tại, chúng ta cũng không cần phải làm việc vất vả như vậy cả

ngày.”

Vua thây ma cử ra rất nhiều đàn thây ma lần lượt đến quấy rối các căn cứ lớn, khiến nhân loại khốn

đốn, còn bọn họ thì ngày nào cũng phải ra khỏi căn cứ để thanh toán một số thây ma.

“Cùng tồn tại sao…… Có thể cùng tồn tại đương nhiên là tốt nhất.” Ninh Chu nhớ tới khoảng thời gian

bọn họ từng sống hòa bình ở trong làng thây ma, so với ngày ngày gϊếŧ thây ma như hiện tại thì hạnh

phúc hơn nhiều.

Diệp Thi mở lời: “Sẽ có một ngày như vậy, chờ đến khi nhân loại không còn bị ràng buộc bởi hận thù

trước đây.”

Ninh Chu luôn cảm thấy Diệp Thi có ý gì đó. Nhưng cô chỉ còn một bước nữa là có thể trả thù. Cô ấy

sẽ làm điều đó bằng mọi giá.

Lúc này, ở bên kia.

Chân Chân gặp Lục Diệt trong văn phòng của căn cứ thủ hộ.

Từ sau khi Kiều Kiều ở trong rừng bạch quả nói với cô ân oán về phòng thí nghiệm Hy Vọng và làng

thây ma, cô trở lại căn cứ Bảo Hộ để bắt đầu điều tra chuyện này, kế đó lại tranh chấp với đám

người Lục Diệt.

Cùng hợp lại, lại phát hiện mục tiêu của bọn họ rất giống nhau.

Lý do Chân Chân muốn chọn phòng thí nghiệm Hy Vọng là vì cô biết trước mạt thế, một số thí nghiệm

trong phòng thí nghiệm kia dùng “chuột bạch” đều là dạng bất hợp pháp. Thủ đoạn thông thường của họ

là báo cáo sai về cái chết và giam giữ người trong ngục tối trong phòng thí nghiệm.

“Thật sự khó mà tìm được người có dị năng không gian mà anh cần, nhưng lần này tôi đi qua trấn

Thạch Khê, có nghe nói căn cứ Hoa An bên kia có một người có dị năng không gian. Mà tôi và chủ của

căn cứ bên kia là bạn bè tốt của nhau, thế nên sau khi nhận được yêu cầu của tôi, người ta nói

người có dị năng không gian sẽ nhanh chóng tới đây.”

Lúc này Lục Diệt mới nhớ tới, thật sự anh đã gặp qua người có không gian dị năng, chính là Chu

Nguyệt.

Thời kỳ đầu của mạt thế, mọi người thường đồng ý rằng người có dị năng không gian chỉ có thể làm

một “kho di động”, kỳ thật không phải, đợi đến khi dị năng dần dần tăng lên, điều thần kỳ của dị

năng không gian cũng dần lộ ra, bởi lẽ bọn họ có thể từ không trung sáng tạo ra một không gian.

Đây chính là điều Lục Diệt cần.

Sau khi Lục Diệt nói rõ kế hoạch của mình, ngay lúc định rời đi, Chân Chân bỗng nhiên hỏi một vấn

đề không liên quan.

“Hình như tôi vẫn chưa nói với anh làm sao tôi biết được chuyện về làng thây ma. Chính là một cô bé

thây ma có bộ dáng có người nói cho tôi biết.” Chân Chân nói xong, không ngoài dự liệu nhìn thấy

bước chân của Lục Diệt dừng lại, lúc này cô mới tiếp tục nói, “Tôi được cô ấy báo cho, vậy còn anh

thì sao? Đó có phải cũng là cô ấy không?”

Lục Diệt không đáp, mà là hỏi lại: “Cô thấy cô ấy ở đâu? Ở thành phố Tô à?”

“Là ở trong rừng bạch quả gần trấn Thạch Khê.” Chân Chân tò mò hỏi tiếp, “Cô bé thây ma đó còn hỏi

tôi có biết Lục Diệt hay không, hai người có

quan hệ như thế nào thế?” “Cô ấy ở đó một mình à?”

“Không, còn có bốn thây ma vây quanh bên cạnh một cái nồi, líu ríu tán gẫu một đêm.”

Lục Diệt: “……”

Xem ra sau khi rời khỏi anh, Kiều Kiều kết bạn với rất nhiều bạn bè thây ma, sống rất vui vẻ.

“Đều là anh hỏi tôi, anh trả lời vấn đề của tôi một chút đi chứ!”

Lục Diệt vốn đã đi tới cửa, nghe Chân Chân hỏi, anh bình tĩnh trả lời: “Cô ấy là của tôi. “

Chân Chân còn chờ anh nói tiếp Kiều Kiều là cái gì của anh, không ngờ Lục Diệt lại không nói tiếp

đã trực tiếp rời đi.

Cái con người gấp muốn chết kia nói rõ ràng coi nào, là cái gì của anh?

……

Gần đây, trạng thái tinh thần của người phụ trách phòng thí nghiệm Hy Vọng, Trì Nhất Lộ, cũng không

tốt lắm, hắn dần có quầng thâm dưới mắt. Mới đây Trì Nhất Lộ đây thường xuyên gặp ác mộng, cảnh



trong ác mộng là một ngôi làng cách đây năm mươi năm.

Hắn thấy được người phụ trách phòng thí nghiệm Hy Vọng, người cha đã qua đời mấy năm. Cha hắn và

một số nhà nghiên cứu đã giữ lại “xác chết độc” và nghiên cứu nó, sau đó… thí nghiệm nằm trong một

ngôi làng xa xôi.

Những dân làng thuần khiết và thân thiện sau khi được tiêm thuốc thử đã biến thành những con quái

vật đáng ghét, cũng là những thây ma ngày nay. Trong cơn ác mộng đó, hắn là một trong những dân

làng.

Hắn có thể cảm nhận được cơn đau dữ dội không thể nào chịu được khi vi rút được tiêm vào cơ thể, vi

rút hủy hoại cơ thể hắn một cách khủng khϊếp, biến hắn trở thành một con quái vật chỉ biết ăn thịt

đồng loại!

Nhưng thứ vi rút khiến hắn trở thành một con quái vật chẳng buông tha, và cuối cùng khiến hắn nổ

tan xác mà chết.

Hắn thức dậy từ những giấc mơ của mình mỗi ngày, vì vậy hắn phải bắt đầu chú ý đến cơn ác mộng này.

Hắn lật lại vụ án cũ của phòng thí nghiệm Hy Vọng, và đúng như dự đoán, hắn đã nhìn thấy bản ghi

chép thí nghiệm cách đây năm mươi năm, trong đó ghi lại chi tiết các phản ứng khác nhau của vi rút

vào cơ thể người…

Ý tưởng đầu tiên của Trì Nhất Lộ là tiêu hủy những bằng chứng này; ý tưởng thứ hai của hắn là cử

người đến ngôi làng này để dọn sạch cho bằng hết.

Hắn là người nói gì làm đó, thế là hắn lập tức thuê một nhóm người có dị năng đến làng thây ma

trước.

Sau khi nhóm dị năng khởi hành, các triệu chứng ác mộng đã giảm bớt và hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn

đôi chút.

Nhưng chẳng ngờ, ngày hôm sau, những tiểu đội người có dị năng được hắn phái đi, tất cả đều bị tiểu

đội Chân Chân bắt giữ. Kế đó, Ninh Chu lấy ra những chứng cứ bọn họ cùng nhau thu thập được một

thời gian trước, chỉ ra tội ác ngập trời do phòng thí nghiệm của bọn họ phạm phải – chính là sau

khi phạm tội lớn ngập trời không biết sai không thay đổi, thậm chí nhiều năm sau còn phái người đi

dọn dẹp dấu vết!

Trì Nhất Lộ không vì biến cố bất thình lình này mà hoảng loạn, ngay từ đầu hắn còn muốn phủ nhận,

nhưng bởi vì chứng cứ xác thực, hắn bắt đầu biện minh cho mình: “Nếu không phải bởi vì nghiên cứu

đó, nghiên cứu thây ma trong phòng thí nghiệm của chúng ta tuyệt đối không có khả năng thuận lợi

như vậy! Tất cả những gì phòng thí nghiệm của chúng tôi làm là vì lợi ích của con người.”

“…… Điều gì sẽ xảy ra nếu không có phòng thí nghiệm của chúng tôi, các loại thuốc và thuốc thử mà

con người cần trong tương lai sẽ như thế nào? Không có phòng thí nghiệm nào có thể thay thế chúng

ta!”

Miệng lưỡi hắn khéo léo lươn lẹo, mê hoặc lòng người.

Nhưng cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà là khi Lục Diệt nhân cơ hội xông vào phòng giam trong phòng

thí nghiệm, cứu hai người có dị năng được tuyên bố đã tử vong.

Tuy rằng Trì Nhất Lộ luôn miệng nói đều là vì lợi ích chung của cộng đồng bọn họ, những lời này tựa

hồ đã trở thành bia miễn chết không kiêng nể gì của bọn họ.

Lục Diệt hỏi ngược lại: “Nếu mỗi người ở đây ủng hộ hắn lại bị ép ở đây làm thí nghiệm, các người

còn có thể đồng ý với quan điểm của hắn không?”

Ngay sau đó, chủ sở hữu căn cứ Bảo Hộ căn cứ đã bước vào và tuyên bố tội ác của phòng thí nghiệm Hy

Vọng.

Từ những hành động ác hành ngập trời năm mươi năm trước đến sự u mê không lối thoát hiện tại, phòng

thí nghiệm này cuối cùng đã phải trả giá đắt. Nhưng chuyện này cũng không dừng lại như vậy bởi vì

người phụ trách phòng thí nghiệm, Trì Nhất Lộ, đã bỏ chạy trên đường bị đưa đến nhà tù.

Cơ mà đối với Lục Diệt mà nói là đã đủ rồi, anh khác với Ninh Chu khi cố chấp nói nhất định phải

đâm Trì Nhất Lộ một đao, bởi lẽ anh đang chuẩn bị rời khỏi căn cứ Bảo Hộ.

Hy vọng phòng thí nghiệm không thể làm hại một bên nữa, anh có thể đi tìm Kiều Kiều.

Tính toán thời gian, đã qua gần nửa năm rồi, không biết cô ấy đang ở đâu.