Chương 2: Con người của Đoá Hoa
“Hoa, lại gặp ác mộng?” Chu Chu đang nằm trên giường lộ ra cái đầu xù bung tựa như đã bị chà đạp vô cùng thê thảm qua, đôi mắt nhập nhèm cố gắng mở ra, dựa vào khúc xạ của ánh trăng, có cảm giác quyến rũ nói không nên lời, chỉ tiếc xu hướng giới tính của tôi bình thường, lãng phí bức hoạ mỹ nhân ngái ngủ này.
“Đúng vậy! Lại gặp ác mộng!” Tôi ngã lên trên giường, giơ tay lấy xuống khăn mặt từ cây gỗ trên đỉnh đầu, lau chùi ‘Mồ hôi’ càng ngày càng tuôn ra mãnh liệt ở trên mặt.
Đã rất lâu rồi tôi không mơ thấy anh ấy, mùa hè năm ấy, tôi đã cố gắng để quên!
Nhưng ——
Trên thực tế tôi không tin rằng tôi có thể mộng tỉnh từ giấc mơ ấy, tuy rằng tôi không thừa nhận, nhưng mà tôi thật sự vẫn sống ở trong giấc mộng đó.
“Mơ thấy gì vậy?” Giọng nói của Chu Chu đã trở nên như nói mê.
“Mơ thấy ba mình, ông ấy đã chết, chết thực thê thảm!” Tôi lặng lẽ nói.
Tôi biết cô ấy chỉ hỏi theo thói quen, mà tôi cũng chỉ là theo thói quen mà đáp, có lẽ không nhất định có thể lọt vào trong tai của cô ấy, nhưng mà tôi muốn nói. Tôi còn muốn nói kỳ thật cái này không tính là giấc mộng của tôi, cái này kỳ thật là tâm nguyện của tôi từ trước tới nay, giống như giữa hè ba năm trước đây, tôi cầu nguyện dưới tàng cây hòe già.
“Đóa à, vì sao cậu mỗi lần gặp ác mộng đều mơ thấy người ba đã chết của cậu vậy chứ?” Hồi lâu, lâu đến nỗi tôi nghĩ rằng cô ấy đã ngủ rồi, giọng nói Chu Chu thản nhiên bay tới: “Thật ra giấc mơ và sự thật tương phản, ba cậu ông ấy nhất định có thể sóng lâu trăm tuổi! Cậu đừng lo lắng!”
Giọng nói an ủi của Chu Chu vang lên ở bên tai tôi, có chút trống rỗng.
Tôi cười, âm trầm, chết lặng!
Sống lâu trăm tuổi? Có lẽ vậy! Ai biết được?
Kỳ thật tôi cũng không mong ông ta có thể sống lâu trăm tuổi, tôi cũng không rủa ông ta chết sớm, ông ta rốt cuộc cũng chỉ là một người trên danh nghĩa, tôi chỉ hy vọng trong lúc ông ta còn sống không xuất hiện ở trước mặt tôi, nếu không tôi sợ tôi không khống chế được chính mình, làm ra hành động gϊếŧ cha, vi phạm thiên lý luân thường, không phải sợ ai bàn tán, chỉ là tôi không thích hương vị của nhà tù, nơi đó tràn ngập những thứ mục nát thối rữa và máu thịt tanh hôi, càng không thích ăn cơm tù, so với đồ ăn của căn tin đại học còn làm cho người ta khó có thể nuốt xuống hơn.
Cho nên tôi mỗi lần đi tới giáo đường đều cầu nguyện thượng đế, trăm ngàn lần đừng làm cho ông ta xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi không muốn vượt qua phần đời còn lại ở trong phòng giam.
Đương nhiên, nếu có một ngày ông ta cầm di chúc tài sản trên một trăm triệu đến cầu xin tôi tha thứ, tôi nghĩ tôi có lẽ sẽ suy ngẫm lại.
Nhưng chỉ là suy ngẫm lại!
Không ai biết được tôi hận ông ta bao nhiêu, ngay cả bản thân tôi cũng không biết tôi có bao nhiêu hận ông!
Tôi chỉ là thù ghét, oán hận …
Hình ảnh trở nên xa xôi, dần dần mơ hồ, tản ra sương mù, như câu chuyện tình yêu ở bên tai, như nỗi đau mà dao nhọn rạch thật sâu vào tận đáy lòng, nghĩ đến trốn đi lập tức có thể quên lãng, lại phát hiện nguyên lai nó vẫn cắm sau vào đáy lòng, không thể quên.
Có người nói: có thể xoá đi mọi thứ trừ bỏ nước mắt, chính là thời gian, tình cảm chuyển dời theo thời gian, thời gian càng dài, càng xoá đi và trở nên phai nhạt, giống như không ngừng pha loãng trà.
Tôi nói, cái rắm ý!
Ba năm, vẻ mặt của Đảng Ninh chưa bao giờ phai nhạt đi, ngược lại càng ngày càng rõ ràng.
Đau xót, vũ nhục, nước mắt, chỉ trích, châm biếm, châm chọc… của năm ấy. Toàn bộ cắm sâu ở trong lòng.
Một cái chạm đã máu tươi đầm đìa.
Nhìn tia nắng sớm bị sương mù mênh mông bao phủ ở ngoài cửa sổ, gió đêm thổi qua, nhẹ tung bay rèm cửa sổ, nóc nhà màu trắng phác hoạ ra hình ảnh ẩn sâu trong trí nhớ.
Đảng Ninh nghiêng nghiêng dựa vào dưới tàng cây hòe già trước toà nhà phòng học, miệng ngậm một cây cỏ xanh, bờ môi tao nhã kia của anh, tựa hồ vĩnh viễn hàm chứa mỉm cười, tựa như dây cung đàn trong sự vỗ về của ngón tay ngọc gảy ra một khúc nhạc du dương, vẽ ra âm thanh y y hài hoà đầy mê hoặc, mơ hồ một đêm xuân tâm dạt dào, bay vụt đến một giấc mộng đẹp về biển hoa rơi.
Gió nhẹ đánh úp lại, hoa rơi như mưa, rơi xuống đầy đầu và người của anh, xinh đẹp, người lạnh nhạt như cúc, trong mơ hồ, tôi lại thấy được cảnh tượng ba năm trước đây anh ôm tôi vào trong lòng.
Dưới ánh trăng sáng, hai người ấy dựa sát vào nhau; trên bàn học, bài thơ tình chân thành; trong con đường nhỏ, tận tình vui cười; trong mưa phùn, mặc sức tưởng tượng tương lai.
Tôi tin vào tương cứu trong lúc hoạn nạn trên cuộc đời này; nùng tình gắn bó trong thế gian này.
Nhưng những tư tưởng lại là một giấc mộng xa vời phù phiếm, tình chết yểu, tâm tuyệt vọng!
Đảng Ninh, giấc mộng của tôi, cho dù đắng chát như hoàng liên, cũng vui vẻ chịu đựng!
Hít sâu một hơi, nước mắt lại cọ rửa hai má trắng nõn của tôi, vì phòng ngừa mình khóc to, tôi ra sức cắn đệm chăn trên người, dồn nén, dồn nén …
Trong mơ mơ màng màng bị Chu Chu rung đẩy làm cho tỉnh, “Đóa, làm sao vậy?”
Mở to mắt, trời đã sáng choang!
“Cái gì?” Tôi có chút mờ mịt.
Cô ấy vươn ngón trỏ xanh nhạt ấn ấn váo mắt của tôi, “Xem, đều sưng phù thành hạnh nhân rồi!”
Sau đó là một vẻ mặt chứa yêu thương cộng thêm an ủi.
“Mình không sao!” Tôi hướng về phía cô ấy cười cười, dùng gan bàn tay che khuất đôi mắt của chính mình, hít sâu một hơi, sau đó thở ra.
Hồi ức là đau buồn thê lương, lịch sử là tàn khốc! Mặc kệ cuộc sống gian khổ cỡ nào, ngày luôn phải tiếp tục!
Tôi gọi là Hương Đoá Hoa, tên này là viện trưởng của cô nhi viện đặt cho! Theo dì viện trưởng nói, lúc ấy ở cửa cô nhi viện nhặt được tôi, tôi không chỉ không có khóc, còn cười giống như đóa hoa, ( khi đó tôi chỉ biết phải cười để đối chọi với cuộc sống, quả nhiên có tiềm chất của tiểu cường (*)!) hơn nữa trên người ta tản ra một loại hương khí sâu kín, bà liền đặt cho tôi cái tên không có hàm lượng nghệ thuật như vậy.
Nói như thế nào, cái tên này mặc dù không cao nhã, nhưng coi như cũng có tình ý!
Đương nhiên tôi đều không phải là Hương phi chuyển thế, viện trưởng ngửi được mùi thơm đại thể là từ túi thơm ở trong ngực tôi! Đó là vật duy nhất mà mẹ tôi lưu lại cho tôi.
Hiện tại đang đi học ở Đại học A tại thành phố Bắc Kinh, đại học nghệ thuật hệ mỹ thuật tạo hình chuyên nghiệp, năm nay là năm thứ ba! Trường học của chúng tôi cũng tính là có tiếng, chỉ là chuyên ngành có chút cẩu thả, hơn nữa thời vận không mây mắn để vượt qua nổi thời kỳ khủng hoảng tài chính, tốt nghiệp chẳng khác nào thất nghiệp, không có tương lai gì cả!
Nắn nắn huyệt thái dương có chút sưng đau, một cái lăn lông lốc từ trên giường bò dậy, bắt đầu make-up cho bản thân.
Hôm nay có một cuộc tổ chức thông báo tuyển dụng quy mô lớn nhằm vào sinh viên đang tìm việc, dưới tình thế khủng hoảng tài chính của năm nay, tìm việc tương đối ác liệt.
Quốc gia vì mục đích không cho phép những người như chúng tôi chảy máu chất xám, nên năm nay đã tổ chức lần thứ N những loại gặp mặt thông báo tuyển dụng quy mô lớn này! Không chỉ có xí nghiệp trong Thành phố Bắc Kinh đều đến, liền ngay cả xí nghiệp của các tỉnh thành khác cũng đến đây!
Thân là học sinh sắp bước vào xã hội thực tập, đây cũng là một lần cơ hội của chúng tôi.
Tuy rằng hy vọng là xa vời, nhưng mà vẫn là không làm trở ngại được chúng tôi ôm một trái tim kiên cường đi mọi nơi thử nghiệm, va chạm trắc trở, tôi luyện ý chí năng lực của chúng tôi!
Internet nói rất đúng, thế hệ này của chúng ta vẫn là khuyết thiếu rèn luyện nha!
Nhảy xuống giường vọt vào buồng vệ sinh, cô gái trong gương, cặp mắt sưng phù lại còn đôi mắt thâm đen có thiếu ngủ nghiêm trọng, tóc dài đến thắt lưng xoã tung hỗn độn lại còn có chút ẩm ướt, xem ra ‘Mồ hôi’ ở trong giấc mộng đêm qua còn lưu lại không ít đây!
Sau khi dùng nước lạnh chườm lạnh mắt vài phút, bắt đầu đánh răng, rửa mấy dấu vết nhỏ ở trên mặt! Nhìn đồng hồ, còn thừa thời gian, vì thế nhanh chóng thuần thục cởi đi áo ngủ, lấy tốc độ vô cùng hoả tốc tắm rửa sạch, gội sạch đầu.
Không có biện pháp, tôi có một chút bệnh sạch sẽ, thói quen mỗi ngày tắm rửa, nhất là thời điểm mùa hè, sớm muộn gì cũng phải tắm hai lần!
20 phút sau, mỹ nhân là tôi ra khỏi phòng tắm, bạn học Chu Chu vẫn còn đang cẩn thận kỹ càng vẽ vẽ trên mặt mình, đồ trang điểm đắt tiền phủ kín nửa chiếc giường.
Tôi một bên dùng khăn tắm bọc tóc dài ướt sũng, một bên quơ lấy đồ trang điểm của bạn học Chu Chu ở sau lưng cô ấy bắt đầu lau nước dưỡng ẩm toner, kem sữa lót da, sương cách ly, phấn bột, tiếp theo kẻ viền mắt, kẻ lông mày, chuốt mascara, cuối cùng lại quét một lớp son nền màu hồng và son bóng màu nhạt.
Xã hội ngày càng phát triển, đồng thời sự hưởng thụ vật chất mọi người trở thành trạng thái bão hòa, sự hưởng thụ tinh thần cũng càng ngày càng được quan tâm.
Từ ánh mắt truy đuổi của đàn ông, đàn bà cũng dần dần trở nên tinh xảo—— trang điểm diện mạo cẩn thận, trang phục hay thay đổi theo trào lưu thị hiếu.
Câu chuyện xưa về Hoàng Tử yêu cô bé lọ lem vĩnh viễn chỉ là chuyện cổ tích, câu chuyện xưa về con cháu nhà giàu yêu người nghèo hèn không tài không sắc cũng chỉ sẽ xuất hiện ở trong tiểu thuyết.
Đương nhiên tôi không phủ nhận còn có Hoàng Tử thích cô bé lọ lem, nhưng mà đừng quên Hoàng Tử yêu cũng không phải là cô bé lọ lem để mặt mộc để đối diện với người ngoài, mà là mặc trang phục hoa mỹ, đi giày thủy tinh, ngồi ở trong xe ngựa, cô bé lọ lem trải qua chỉnh diện trang điểm tỉ mỉ.
Đàn ông kỳ thật còn tham hư vinh hơn so với đàn bà! Khi anh ta ở bên tai bạn nói ‘Bảo bối, anh chỉ thích em với bộ dạng thanh thuần, NO NO NO? Xin không nên tin tưởng, ít nhất không thể hoàn toàn tin tưởng.
Khiến bạn ngẫu nhiên biến thành mụ phù thuỷ quyến rũ, vương hậu lộng lẫy, thiên thần đáng yêu, yêu nữ dụ hoặc…
Anh ta sẽ không thể tự kiềm chế được sự quyến luyến, thì thầm ở bên tai bạn: oh, tiểu yêu tinh mê người này…
Sau đó… Ban đêm hát vang… Không phô trương cường điệu diễn kịch ——
Phụ nữ vì vui lòng người ấy mà trang điểm, không đơn giản chỉ là một khẩu hiệu!
Lại nói ở trong hoàn cảnh ô nhiễm nghiêm trọng, có mấy người có thể ở dưới tình huống không hoá trang mà da thịt vẫn hiện ra trạng thái hoàn mỹ không tỳ vết trong suốt trắng sáng, lông mi trời sinh vừa rậm vừa cong, môi không tô son mà đỏ?
Nhiều năm tỉ mỉ bảo dưỡng, khiến cho làn da của tôi trắng nõn non mịn, nhưng không đủ trong suốt trắng sáng, lông mi không ngắn, nhưng không rậm cũng không cong, môi đầy đặn, nhưng cũng chỉ có lúc ăn hạt tiêu cùng khá nhiều đồ ăn đầy mỡ mới có thể hiện ra màu đỏ mê người
Nhưng mà so với ăn tiêu cay tôi cảm thấy tô son môi vẫn tiện lợi hơn một chút.
Cho nên xét đến cùng, dưới tình huống tất yếu vẫn nên phải trang điểm làm đẹp.
Tôi thật sự không phải là là cái loại người không trang điểm thì không ra khỏi cửa, thứ nhất là vì tôi có nền tảng vững chắc, có được khuôn mặt với vẻ đẹp tự nhiên khó mà bỏ qua được;(được rồi! Tôi lại đang tự sướиɠ!) Thứ hai, tôi không nỡ đem phí sinh hoạt gần nửa năm, tiêu phí ở trên những vật phẩm xa xỉ này!
Đương nhiên, thế hệ trẻ, những vật phẩm xa xỉ này đó nên có hay là càng phải có! Nhưng là khẩu hiệu nhất quán của tôi là, tiền phải dùng ở trên tình huống cốt yếu!
Trang điểm phải xem xét trong từng trường hợp.
Tỷ như tham gia cuộc tổ chức thông báo tuyển dụng quy mô lớn như thế này, tất nhiên là phải tỉ mỉ trang điểm một phen! Tuy rằng tôi tự nhận là có nền tảng không tệ, nhưng trà trộn ở trong cuộc chiến của mỹ nhân ở Thành phố Bắc Kinh, còn không có tự luyến đến mức có thể áp đảo chúng phương mà sừng sững không ngã!
Huống chi chuyên ngành của tôi thật sự không tính là đứng đầu, dù thế nào cũng nên tự mình tranh thủ vài phần ở trên phạm vi hình tượng!
Tuy nói rất nhiều xí nghiệp là vì thực lực mạnh yếu của người dự tuyển để quyết định có trúng tuyển hay không là điểm mấu chốt, nhưng chưa biết chừng có công ty nào đó nhìn trúng diện mạo của tôi, tiến tới khẳng định năng lực của tôi.
Rốt cuộc là xuất thân học vẽ, lại làm trợ lý cho thợ hoá trang hai năm, tốc độ hoá trang cùng với chất lượng vẫn khá là tốt, hơn nữa dùng là đồ trang điểm của Chu Chu, không tiêu hao tiền của chính mình, trang điểm lên khiến tâm tình đặc biệt thoải mái, thành thạo dễ dàng! Sau mười lăm phút, trong gương liền xuất hiện một đại mỹ nữ trong veo như nước:
Màu môi mềm mại như nước, đầy đặn, hương vị ngọt ngào mê người! Khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên, vẽ ra độ cong hồng nhuận xinh đẹp, một cặp mắt to lóng lánh, như chú mèo con loé ra anh ánh sáng rực rỡ, lông mi dài uốn cong, dưới cái chớp mắt nhẹ là thần thái rất đặc biệt. Da thịt vô cùng mịn màng, ở dưới ánh nắng mặt trời chói mắt lộ ra trong suốt trắng nõn. Mái tóc dài đen mượt óng ả dưới trạng thái nửa ẩm ướt, dùng một chiếc khăn lụa màu lam buộc lỏng lên, để lộ ra cả vầng trán cao.
Nghe nói lúc đạo diễn Trương Nghệ Mưu tuyển chọn nữ diễn viên cho vai ‘cô gái mưu mô’ là lấy tiêu chuẩn này.
Tuy rằng tôi không nghĩ trở thành cô gái mưu mô dã tâm, nhưng là cũng không gây trở ngại cho sự công nhận của tôi dành cho thị hiếu của ông ta! Tốt xấu gì người ta cũng là đại đạo diễn nổi tiếng thế giới, lại bồi dưỡng ra mấy đại minh tinh nổi tiếng thế giới, thị hiếu của ông ta tuy nói không tính độc đáo, nhưng lại phù hợp với mắt thẩm mỹ của đại chúng.
Mở ra tủ quần áo chọn một bộ váy dài màu lam hai quai mặc lên, vải the dệt mỏng lại càng có thể phác hoạ ra đường cong tinh tế của tôi.
Sau một phen trang điểm, lại đứng ở trước gương, không khỏi thổn thức tán thưởng: không phải tiên nữ chứ? Thật đẹp!
Sau khi Chu Chu nghe được lời nói tự sướиɠ của tôi, phỉ nhổ tôi một ngụm, hung hăng đem tôi chèn ép gần nửa ngày, rồi sau đó lấy phong cách muôn thủa dùng để hại người của cô ấy để chấm dứt: bộ dạng của cậu đều thực xin lỗi đảng thực xin lỗi nhân dân, còn tính đi ra ngoài dọa người?
Nhưng cô ấy có dìm hàng tôi thêm nữa, cũng không có biện pháp đả kích lòng tự tin siêu cứng rắn của tôi.
Tôi biết cô ấy đây là đang đố kỵ, đố kỵ lộ liễu.
Hừ, lá phổi của tôi có lượng hô hấp lớn, không cùng cô ấy không chấp nhặt.