Chương 28

Những nghiên cứu viên mới vào bên trong đang trêu chọc vật thí nghiệm rất vui vẻ, đột nhiên toàn bộ đèn trong phòng thí nghiệm tối đen.

Hành động của một số người dừng lại ngay lập tức.

"Làm, làm sao vậy?"

"Mất điện à?"

Một số người mới toát mồ hôi lạnh trên trán, vô thức nghĩ đến cảnh tượng trước đó, vô thức đứng dậy, vẻ mặt có chút căng thẳng.

"Sao tự nhiên mất điện rồi?"

"Không biết..."

"Cũng có thể là cầu dao bị lỏng rồi, tôi đi xem."

"Tôi cũng đi."

Mấy người vội vàng đứng dậy, định rời khỏi phòng thí nghiệm, nghiên cứu viên đã làm quá đáng nhất trước đó thấy họ tản ra nhanh như vậy, cũng hơi hoảng: "Này, các người để tôi ở lại đây một mình à?"

"Các người, các người đợi tôi."

Anh ta hoảng hốt, lập tức đứng dậy đuổi theo, nhưng phòng thí nghiệm quá tối, không nhìn thấy gì cả, đột nhiên chân anh ta vấp phải thứ gì đó và ngã một cú rất mạnh, sự chậm trễ này khiến những người kia đã chạy ra khỏi phạm vi phòng thí nghiệm, tiếng bước chân dần xa, tiếng sột soạt phía sau khiến gáy của người nghiên cứu viên tê dại, thậm chí không dám nhìn rõ thứ gì đã làm anh ta vấp ngã, anh ta lăn lộn bò về phía lối ra.

Sau khi người cuối cùng rời đi, Đường Tiếu đợi 5 phút, không thấy ai quay lại, mới từ góc khuất đi ra.

Phòng thí nghiệm tối om, giống hệt như lần cậu bước vào lãnh địa của 428 trước đó.

Nói thật, nếu có thể lựa chọn, Đường Tiếu hận không thể quay đầu bỏ đi, nhưng cậu biết bây giờ nếu không làm gì đó, thì mọi thứ đã làm trước đó đều uổng phí.

Khi mắt đã thích nghi với bóng tối, Đường Tiếu hít một hơi thật sâu, bấm lưu trữ lại, rồi căng thẳng đi vào khu vực nguy hiểm.

Vừa mới bước vào, đã có thứ gì đó túm lấy mắt cá chân cậu, kéo Đường Tiếu ngã xuống đất, kéo vào sâu bên trong,

"428!" Đường Tiếu kinh hô một tiếng, nắm chặt vũ khí trên tay, nhưng ngay sau đó, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt màu da cam đó.

Vật thể hợp nhất từ những sợi nấm đang liên tục tụ lại, tản ra, giống như l*иg ngực không ngừng phập phồng, đôi mắt da cam nhìn chằm chằm vào Đường Tiếu, bên trong đầy vẻ giận dữ, những sợi nấm vốn tụ lại thành một cục nhỏ tản ra, gần như ngay lập tức lại phủ đầy toàn bộ căn phòng, hoàn toàn không giống với vẻ yếu ớt mà 428 thể hiện trước đó.

Đường Tiếu thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng xương mắt cá chân của mình bị bóp nứt.

Vì vậy, cậu gần như ngay lập tức hiểu ra, vừa nãy nó đang giả vờ yếu đuối, còn nguyên nhân... rất có thể là để giảm sự cảnh giác của những người đó đối với mình.

Nếu đúng như vậy, thì trí thông minh của 428 vượt xa sức tưởng tượng của mọi người.

Tất nhiên, việc thù dai và đổ lỗi cũng là điều dễ hiểu.

"Mày nghe tao nói này, tao không phải là đồng bọn của bọn họ!" Đường Tiếu vội lên tiếng, "Mày còn nhớ không, chúng ta mới là đối tác, tao đến đây để giúp mày!"

Cậu nói, nhưng phát hiện ra rằng con quái vật này không hề dao động, ngược lại cảm xúc bên trong nó đang dần phai nhạt, tiến gần đến cảnh giới mà trước đó cậu đã từng bị nuốt mất.

Xong rồi.

Đường Tiếu cảm thấy lạnh sống lưng, cậu biết mình đang dần mất đi lòng tin của con quái vật này.

Phải làm gì đó để cứu vãn.

...

Tao sẽ bảo vệ mày, tao sẽ nuôi dưỡng mày."

Kẻ lừa đảo.

428 nhìn chiếc áo blouse trắng chướng mắt trên người Đường Tiếu, nghĩ thầm, sao lại quên mất, đối phương cũng là một trong số những người đó.

Bọn mặc áo blouse trắng đó đã tiêm vô số loại thuốc vào người nó, làm đủ loại thí nghiệm kỳ lạ, dùng dao mổ sắc bén cứa vào người nó từng lần một.

Nhưng nếu chỉ có vậy, thì cũng còn miễn cưỡng chịu đựng được, vì 428 hầu như không có dây thần kinh cảm giác đau, dần dần cũng quen.

Và ngoài bản năng sinh tồn, thì khát vọng lớn nhất của 428 được sinh ra từ gen, chính là tiến hóa.

Nhưng nó không biết phải làm thế nào, chỉ có những thứ được bọn mặc áo blouse trắng mô tả, có thể phù hợp với trí tưởng tượng của nó về sự tiến hóa, vì thế nó chịu đựng những thí nghiệm của các nhà nghiên cứu hết lần này đến lần khác, tuy nhiên những người từng ca ngợi nó là kiệt tác của tạo hóa, ca ngợi hình thức sống của nó là độc nhất vô nhị, tuyên bố nó sẽ trở thành những vật nghiên cứu vĩ đại mới, đều biến mất cả rồi.

Chỉ vài tháng, ánh mắt của họ bắt đầu né tránh, áp dụng nhiều thí nghiệm hơn nữa lên người nó, bắt đầu cáu kỉnh, bắt đầu mắng chửi, cuối cùng bỏ đi, coi nó như một sản phẩm lỗi, coi nó như rác rưởi, đồ bỏ đi.

Ban đầu nó cứ nghĩ, người đó sẽ khác.

428 ở trong phòng thí nghiệm, lần đầu tiên nhìn thấy thanh niên đặc biệt đó, vì một sức hút kỳ lạ nào đó, chỉ coi cậu là thức ăn, con mồi, nhưng trong căn bếp tối tăm đó, trong phòng thí nghiệm đó, ánh mắt thanh niên nhìn nó hoàn toàn khác những người khác.

Nhưng bây giờ có vẻ như đã chứng minh, những lời nói đó chỉ là dối trá, người đó chỉ vì muốn sống sót mới giả vờ giả vịt.

...Rõ ràng đối phương chính là một kẻ lừa đảo.