Chương 1

Vào năm tận thế thứ mười, bộ não của quái thú biến dị cũng tiến hóa rất nhiều, dưới sự lãnh đạo của dị thú cấp cao, chúng lợi dụng khả năng phòng thủ yếu kém của căn cứ để công phá căn cứ Doanh Phong.

Quái thú biến dị đang tràn vào với số lượng lớn. Hôm nay là lễ hội săn thú hàng năm, hầu hết các nhóm săn thú trong căn cứ đều đã ra ngoài, những người ở trong căn cứ bây giờ hầu hết đều là những người bình thường không có dị năng, bọn họ bị bao vây bởi những kẻ đáng sợ và khủng bố, cùng với những tiếng nhai nuốt rùng rợn, những con quái thú biến dị đang ăn thịt và máu con người một cách không thương tiếc.

Những chùm tia laser trong tay Vu Minh Quy lần lượt được ném ra ngoài, đầu của những con thú xung quanh rơi xuống đất trước khi chúng kịp phản ứng, anh đã kiệt sức trong khi chống cự đến lúc này và trực tiếp nôn ra một ngụm máu, anh cầm thanh kiếm laser trong tay, vừa bảo vệ em trai vừa rút lui, sau đó giấu em mình sau bức tường và nói: "Bé ngoan, em hãy đợi ở đây và đừng cử động, anh sẽ đón em sau."

“Anh ơi!” Vu Minh Mân cầm dao găm trong tay, khuôn mặt trắng nõn lấm bụi, nhưng ánh mắt lại sáng ngời đến kinh ngạc, “Em có thể giúp anh!”

"Ngoan ngoãn đi." Vu Minh Quy xoa đầu Vu Minh Mân, bất đắc dĩ nói: "Em vừa mới biến thành Omega, chính là lúc em rất yếu đuối. Đừng lạm dụng sức mạnh của mình, Omega thực sự rất yếu ớt."

Trước khi Vu Minh Mân bị biến thành Omega, cậu chỉ có dị năng với chức năng lưu trữ. Sau khi biến thành Omega vào ngày sinh nhật thứ 19 của mình vào ngày hôm kia, Vu Minh Mân đột nhiên phát triển một sức mạnh não bộ cực kỳ hiếm có, có thể tác động và điều khiển ý thức của sinh vật sống, nhưng hiệu quả hiện tại vẫn rất yếu ớt.

Vu Minh Mân còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng một cái bóng to lớn ập xuống che kín hai người, con bọ cạp cực độc màu đen khổng lồ giơ cao cây kim độc của mình, nhắm thẳng vào lưng Vu Minh Quy.

"Anh trai - cẩn thận!"

Vu Minh Mân mở to mắt, hạch dị năng trong đầu cậu lóe lên, một vết nứt xuất hiện, sau đó những vết nứt nhỏ lấp đầy toàn bộ hạch dị năng...

Hai người trong góc lập tức biến mất, chỉ để lại một con dao găm đẫm máu trên mặt đất.

Đuôi của con bọ cạp độc đập mạnh xuống đất, tung ra một đám bụi, đôi mắt kép to bằng quả bóng bàn của nó bối rối nhìn xuống đất, như thể không hiểu tại sao hai người lại biến mất.

***

Đau quá--

Đầu của Vu Minh Mân vô cùng đau đớn, giống như cơ thể của cậu rơi từ trên không xuống một nơi mềm mại và bật trở lại hai lần.

Khi mở mắt ra, Vu Minh Mân nhìn thấy căn phòng tràn ngập bóng tối và lạnh lẽo, mùi gỗ mun Ô Mộc Tiêu rất nồng nặc đọng lại trên chóp mũi, mùi hương không hề ngột ngạt mà rất hung hãn, nhưng nó mang theo tính xâm lược theo bản năng, nhờ vào dị năng của bản thân, cậu lập tức phân biệt được đây là pheromone của Alpha và Alpha mạnh mẽ này đang trong giai đoạn dịch cảm khó kiểm soát.

Alpha trong giai đoạn dịch cảm có tính chất thú tính lớn hơn lý trí. Đặc biệt là đối với những Alpha chưa đánh dấu được bất cứ Omega nào, nhu cầu sinh sản trong gen của họ được khuếch đại vô hạn và họ càng nhạy cảm hơn trước sự xâm lược của kẻ thù ngoại lai. Mà Alpha cường đại sẽ càng có nguy cơ cao hơn trong giai đoạn dịch cảm như thế này.

Tùy ý tiến vào địa bàn của Alpha trong kỳ dịch cảm hoặc là bị xé nát, hoặc là trở thành công cụ tiết dục của họ.

Pheromone trong không khí mang theo sự thăm dò và trấn áp, dưới sự ức chế mạnh mẽ của pheromone, cơ thể Vu Minh Mân bắt đầu run rẩy, cuộn tròn thành một quả bóng và rêи ɾỉ như một con thú nhỏ trong cổ họng: “Ưm… đau quá ... "

Pheromone của cậu cũng bất giác tiết ra một cách không ngừng, hương thơm của gỗ mun Ô Mộc Tiêu và cam quýt nhẹ nhàng hòa quyện vào nhau, hài hòa đến lạ lùng.

Vu Minh Mân vừa mới phân hóa thành Omega, cậu chưa bao giờ trải qua loại sợ hãi đến từ bản năng như thế này, cậu nhìn vào nơi tối tăm - nơi có pheromone nồng đậm nhất với đôi mắt đẫm lệ, cậu biết Alpha kia đang ở đó, cậu bắt đầu cầu xin và nức nở nghẹn ngào: "Đừng...đau quá...hu hu..."

Sau khi thử nghiệm, Alpha trong bóng tối phát hiện Vu Minh Mân không phải là mối đe dọa nên đã thu lại pheromone áp chế, tuy nhiên nồng độ của hai loại pheromone trong không khí vẫn không hề giảm đi, mùi gỗ mun Ô Mộc Tiêu vẫn trộn lẫn mùi cam quýt và chúng luôn hòa quyện vào nhau, “trong tôi có em, trong em có tôi” đặc biệt hòa hợp, thêm vào đó là một chút ái muội cực kỳ mơ hồ.

Vu Minh Mân thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong thời gian hít thở, cậu lại hút vào càng nhiều pheromone hơn, tim đập nhanh hơn, trong đôi mắt trong veo hiện lên một tia bối rối và xấu hổ, một thứ chất lỏng nào đó đang rỉ ra từ nơi không thể diễn tả được giữa hai chân của cậu, cảm giác nóng bức trong người cậu cũng không hề thuyên giảm mà còn trở nên ngày càng dữ dội hơn.