Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nuôi Dưỡng Nhân Vật Phản Diện

Chương 51

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Thương Thù.

Beta: Duyên Trương.

____________________________________

Cách một bức tường, Tiễn Ý Ý bị giọng nói tuyên bố chủ quyền của Lương Quyết Thành đập vào mặt làm cho ngây người.

Nửa ngày sau cô mới nhanh chóng đẩy cửa ra.

Trong lớp, Lương Quyết Thành nắm cổ áo của nam sinh kia, tay phải siết chặt thành quyền, hung hăng đấm xuống phía cẳm của nam sinh đó.

Nam sinh ngã nhào trên nền đất, đến tiếng rêи ɾỉ hay thở nhẹ cũng đều không phát ra được.

Lương Quyết Thành quay đầu nhìn người nằm trên đất.

Trong mắt anh tràn đầy lãnh khí, thậm chí còn có một chút sát khí không thể giấu đi.

Khi ánh mắt đó quét đến hình ảnh của Tiễn Ý Ý, trong mắt anh liền trở về một mảnh mềm mại.

Sợi lệ khí trên người lúc nhìn thấy cô liền tự nhiên biến mất.

Thật giống như từ trước tới giờ ở trước mặt cô, anh luôn luôn thu liễm một thân sắc bén của mình lại, lộ ra đều là vẻ dịu ngoan.

Tiễn Ý Ý há miệng thở dốc, không thể nói ra được cái gì. Tô Á Na vừa nhìn thấy người kia liền sửng sốt: "Cậu ta không phải là lớp phó của ban một sao?"

Lớp phó của nhất ban chính là cái nam sinh thường xuyên đi bên cạnh Tiễn Mân Văn; trước đó từng đi qua ban 11 trào phúng Tiễn Ý Ý.

Tô Á Na còn nhớ rõ hắn, bởi vì nam sinh này từng nhiều lần cho cô ấy cảm giác sợ hãi, khiến Tô Á Na luôn thấy hắn có chút nguy hiểm, cho nên khi nhìn thấy nam sinh này, cô ấy đều nhanh chóng chạy đi.

Tiễn Ý Ý đi tới chỗ ngồi, lấy đôi giày mới mua từ trong ngăn bàn ra.

Giày thể thao là hoàn toàn mới, màu phấn trắng. Trên đó có một vệt màu xám.

"Kiểm tra bên trong một chút." Lương Quyết Thành nhắc nhở.

Tô Á Na phản ứng nhanh, lập tức lấy điện thoại ra quay hình.

Tiễn Ý Ý đem giày lật qua lật lại kiểm tra, nhìn không ra dấu vết gì, dùng lực rung rung một chút, từ trong đệm giày bỗng rơi ra một cái đinh mũ.

Cả người lập tức rét run.

Đinh mũ.

Cô nhặt lên nhìn, cái đinh mũ này là trải qua hai lần gia công, châm rất ngắn, hẳn là đã bị cắt ngắn đi một đoạn.

Đinh mũ được đặt ở trong giày, lại còn được giấu dưới đệm giày. Châm đinh còn rất ngắn, nếu như không chú ý kĩ cơ bản sẽ không phát hiện ra. Thậm chí nếu đeo vào chân trừ có chút ma sát thì cũng sẽ không cảm giác gì quá đau đớn.

Nhưng nếu như cô không phát hiện mà đeo vào, khi chạy trên sân 1500 mét, cái chân này khẳng định sẽ bị phế!

Tâm tư này quá độc ác rồi!

Nam sinh kia bị Lương Quyết Thành đánh đến không ngồi dậy nổi, bụm mặt quỳ trên mặt đất. Nửa ngày sau mới phun ra máu cùng một đoạn răng nanh.

Hắn giận nhưng không dám nói gì, che quai hàm muốn chạy.

Lương Quyết Thành nhanh chóng đem người đè xuống.

"Ghê tởm quá rồi." Tô Á Na zoom to hình ảnh cái đinh lên, sau đó quay sang nam sinh nói, "Là Tiễn Mân Văn sai cậu?"

Tô Á Na không thể không liên tưởng tới trên người Tiễn Mân Văn.

Tên lớp phó này vẫn luôn đi bên người Tiễn Mân Văn làm tùy tùng; trước đó cũng lộ ra địch ý đối với Tiễn Ý Ý. Lúc này Tiễn Mân Văn lại chủ động tham gia cùng một hạng mục với Tiễn Ý Ý, chắc chắn đã ngấm ngầm để cho người này bỏ đinh mũ vào trong giày của Tiễn Ý Ý.

Nếu như nam sinh này tự chủ động, vậy thì mục đích của hắn là gì?

Nhưng nếu nói là do Tiễn Mân Văn sai bảo, vậy thì việc đó hợp lý không thể hợp lý hơn.

"Tôi không biết cậu nói cái gì, chuyện này không có quan hệ với Tiễn Mân Văn!" Nam sinh ngay lập tức phủ nhận.

Hắn bị rơi mất nửa đoạn răng nanh, nói chuyện vẫn mơ hồ không rõ, nhưng vẫn cố gắng đem nồi ôm vào người, "Chính là vì nhìn Tiễn Ý Ý không vừa mắt nên tôi chỉnh cô ta một chút thôi! Không phải là do Tiễn Mân Văn làm!"

Tô Á Na không tin: "Cậu cùng Ý Ý của bọn tôi gặp được bao nhiêu lần? Có nói chuyện qua sao? Nếu không phải vì Tiễn Mân Văn, cậu tự dưng tới gây sự với một nữ sinh ban cá biệt làm gì? Việc này nếu cậu là người trưởng thành thì sẽ bị mời lên uống trà với công an đấy. Không phải cậu ngốc thì chính là coi bọn tôi ngu à!?"

Nam sinh một mực chắc chắn: "Không phải Tiễn Mân Văn, mấy người nghĩ nhiều rồi!"

Tiễn Ý Ý cầm đinh mũ ngồi xổm xuống, tâm bình khí hòa đối với nam sinh kia nói: "Cậu có biết hành động vừa nãy là vi phạm pháp luật hay không? Nó thuộc về hành vi cố ý gây thương tích. Cậu năm nay cũng đã mười bảy, mười tám tuổi rồi, làm ra loại chuyện này cậu xác định có thể gánh chịu hậu quả sao? Nói thí dụ như nếu tôi báo lên trên, cậu bị ghi vào hồ sơ, có phải sẽ ảnh hưởng đến việc cậu lên đại học hay không?"

Mặt mũi nam sinh nhất thời trắng bệch.

Đáy mắt hắn đều là vẻ hoảng sợ, cùng với những lo lắng của mình, càng nghĩ càng thấy sợ.

Lúc làm ra hành động này, hắn căn bản không nghĩ đến tính nghiêm trọng của vấn đề. Bất quá chỉ là trêu đùa giữa các học sinh với nhau, làm sao có thể ầm ĩ thành tội cố ý gây thương tích được?

Đám nhóc choai choai này, làm cái gì cũng đều không suy xét tới hậu quả, lại càng là mấy thanh thiếu niên không hiểu pháp luật thì càng không bao giờ có thể nghĩ đến mấy việc đó.

Tiễn Ý Ý đem chuyện này phân tích cho hắn biết. Hậu quả nghiêm trọng của tội danh cố ý gây thương tích này, chỉ cần bị ghi lại thì tiền đồ của hắn coi như bỏ hết.

Môi nam sinh run run, trên mặt đầy vẻ tuyệt vọng: "Nếu tôi nói cho các cậu là ai sai tôi, các cậu có thể không báo cáo tôi hay không?"

Tiễn Ý Ý nhìn ra.

"Phải xem xem là cậu nói thật hay không đã."

Nam sinh nhắm chặt mắt, ấp a ấp úng nói: "... Là Tiễn Mân Văn."

"Cô ấy tìm tôi, nói giữa cậu và cô ấy xảy ra chút chuyện, sợ cậu ở trên đường đua ngáng chân cho nên mới bảo tôi tìm cách bảo vệ cô ấy."

Ngay từ lúc ban đầu, trong mắt hắn đều là Tiễn Mân Văn bị đứa em gái kia khi dễ, ở trên sân thượng khóc đến thương tâm, khiến ai nhìn vào cũng đều muốn bảo vệ trong lòng bàn tay. Việc này vừa nói ra liền kí©h thí©ɧ ý nghĩ bảo hộ trong nội tâm của một đại nam tử như hắn.

Hắn vẫn luôn giúp Tiễn Mân Văn, bất luận lúc nào cũng đứng phía trước Tiễn Mân Văn, thậm chí là đối mặt với loại chuyện này cũng đều ôm hết về phía mình.

Hắn vốn là nghĩ nếu như bị bắt được, nhiều lắm là bị đánh, còn có thể làm gì được nữa.

Nhưng hắn lại không hề nghĩ đến, Tiễn Ý Ý sẽ báo cáo lên phía trên.

Nếu thực sự báo lên trên, hắn đã đủ mười tám, nhất định phải chịu trách nhiệm hình sự.

Nếu như là thật sự bị ghi lại, tương lai của hắn sẽ ra sao?

Hắn là học sinh của nhất ban, là một học sinh có thành tích nổi trội, chỉ cần thi được vào một trường đại học trọng điểm, về sau tương lai sẽ rộng mở hơn ai hết.

Hắn tuyệt đối không thể để mất cơ hội này.

Đột nhiên phát hiện hậu quả của việc này đối với mình mà nói là quá nguy hiểm. Mà nếu hắn gánh hết tất cả thì Tiễn Mân Văn sẽ như không có quan hệ gì với việc này.

"Thật sự là Tiễn Mân Văn, tôi với cậu không cừu không oán, tôi sẽ không chủ động hại cậu!" Nam sinh nóng nảy, cố gắng biện giải cho chính mình.

Tô Á Na đã đem một màn này đều thu vào trong điện thoại.

Sắp tới cuộc thi chạy 1500 mét, Tiễn Ý Ý cầm giày thể thao, Lương Quyết Thành mang theo nam sinh kia, Tô Á Na đi đằng sau, liên lạc với thầy Trương để thầy ấy liên lạc với lãnh đạo của trường.

"Mời các học sinh tham gia thi chạy 1500 mét tập hợp về trong sân, chuẩn bị bắt đầu thi đấu. Mời các học sinh tham gia thi chạy 1500 mét tập hợp về trong sân, chuẩn bị bắt đầu thi đấu..."

MC nói qua radio của trường triệu tập thí sinh dự thi về một chỗ.

Bọn người Tiễn Ý Ý đã tới phòng giáo vụ.

Chủ nhiệm giáo dục sau khi nhận được điện thoại của thầy Trương liền ở nơi này chờ.

Ông ta có một loại dự cảm không lành.

Chỉ cần là chuyện liên qua đến Tiễn Ý Ý thì đều khiến người khác phải đau đầu.

Chủ nhiệm giáo dục như chuẩn bị đón nhận điều gì kinh khủng, lấy thuộc trợ tim đặt ở bên cạnh, chờ tai họa... à không, chờ Tiễn Ý Ý tới.

1500 mét chạy dài đột nhiên thay người.

Tô Á Na thế thân cho Tiễn Ý Ý, dán lên lưng số thứ tự của cô giúp cô chạy đoạn đường này.

Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành mang theo nam sinh tiếng vào phòng giáo vụ.

Có video của Tô Á Na, còn bắt được hung thủ ở hiện trường, những thứ này đều là chứng cứ xác thực nhất.

Quai hàm nam sinh đã sưng lên, ánh mắt né tránh, đối mặt với chứng cứ bày ra trước mặt liền hối hận đến xanh ruột, chủ động nhận sai trước mặt chủ nhiệm giáo dục.

Một nữ sinh mà thôi, không thể so được với tương lai của hắn, hắn tuyệt đối không thể lưu lại một bút trên hồ sơ của mình được.

Bên ngoài đã bắt đầu cuộc thi chạy 1500 mét dành cho nữ.

Bên trong phòng giáo vụ, chủ nhiệm giáo dục đang đau cả đầu.

Lớp phó của nhất ban, thành tích học tập vô cùng ưu tú, đứng trong top 30 của trường, chỉ cần bồi dưỡng nhiều thêm một chút liền trở thành mầm non tốt nhất trong top a!

Hiện tại tại sao lại làm ra mấy cái chuyện này?

Chủ nhiệm giáo dục đen mặt, việc này sợ là không giải quyết dễ dàng như thế.

Làm sao bây giờ?

Một người là đại tiểu thư được sủng ái của Tiễn gia, người bị khi dễ là cháu gái mà Tiễn Thiếu Trầm đau lòng nhất, hai bên tỷ muội phân cao thấp, đối với người ngoài đều tương đối thảm.

Sao tên nhóc này có thể dính vào chuyện này được? Vị tiểu thư Tiễn gia này rất am hiểu loại chuyện dùng luật pháp để bảo vệ mình. Đây không phải là dâng cái thóp của Tiễn Mân Văn tới trước mặt Tiễn Ý Ý, để hai người họ công khai tỉ thí trên võ đài à?

"Chuyện đó..." Chủ nhiệm giáo dục chậm rì rì nói, "Cũng không phải chuyện gì lớn, em xin lỗi bạn học Tiễn Ý Ý là được rồi, hơn nữa phải cam đoan không đối với ban ấy nảy sinh ác niệm này nữa, về sau cũng không được can thiệp vào chuyện giữa hai chị em Tiễn gia nghe chưa?"

Tiễn Ý Ý không nhanh không chậm nói: "Chủ nhiệm, thầy là cảm thấy em dễ bắt nạt lắm sao?"

Chủ nhiệm giáo dục: "Không phải, em xem cậu ta cũng là học sinh, lại đã lớp 11 rồi, năm sau đã là cuối cấp, tiền đồ tương lai quan trong hơn đúng không? Thằng nhóc này là nhất thời hồ đồ mà thôi."

"Tiền đồ của cậu ta quan trọng, vậy tại sao phải làm ra loại chuyện tự hủy hoại đến tương lai của mình như thế này?" Tiễn Ý Ý nói, "Chẳng lẽ hắn có thể dựa vào sự hồ đồ của mình để em đi gánh chịu hậu quả? Chủ nhiệm, em nhắc nhở thầy một chút, em là chuẩn bị chạy 1500 mét, hắn để đinh mũ ở trong giày của em đấy."

Chủ nhiệm giáo dục không pha trò nổi nữa.

"Bạn học Tiễn Ý Ý, vậy theo ý của em, em định làm thế nào?" Chủ nhiệm giáo dục tận tình khuyên bảo, "Em phải biết, mọi quyết định của em sẽ ảnh hướng đến tương lai của em ấy."

"Đã biết vậy thì cậu ta đừng làm mấy chuyện điên rồi này." Tiễn Ý Ý không có ý tứ bỏ qua cho hắn, nếu không phải có Lương Quyết Thành, hiện tại người bị thương chính là cô, "Nếu đã làm rồi thì phải tự mình gánh lấy hậu quả."

Lớp phó ban nhất ủ rũ, chỉ có thể cầu xin Tiễn Ý Ý tha cho mình một lần.

Bên trong còn liên lụy đến Tiễn Mân Văn, lời khai của hắn đối với cô ta có thể nói là hết sức không ổn.

Mắt nhìn học trò ưu tú sắp bị phạt, chủ nhiệm giáo dục lại tận tình khuyên, "Em với cô bé dù gì cũng là chị em, có chuyện gì thì về nhà nói không được sao? Đừng phiền tới cảnh sát có được không? Em xem, trong trường đang tổ chức đại hội thể dục thể thao, còn mời đến không ít lãnh đạo, em cũng phải cho trường một chút mặt mũi chứ."

"Em là muốn biết, trường sẽ giải quyết chuyện này như thế nào?" Tiễn Ý Ý hỏi.

Chủ nhiệm giáo dục nghẹn lời.

Tiễn Mân Văn là đại tiểu thư của Tiễn gia, Tiễn phu nhân còn đặc biệt dặn dò phải chiếu cố tốt cho cô ta, ông có thể làm thế nào?

"Đây... cũng không thể chỉ nghe lời nói từ một bên đi." Chủ nhiệm gióa dục ấp a ấp úng, "Cụ thể xảy ra chuyện gì... cũng đâu ai biết gì."

"Được, nếu chủ nhiệm không biết thì để bọn em đi báo cảnh sát, để họ điều tra một chút là biết ngay ấy mà."

Chủ nhiệm giáo dục làm sao có thể đồng ý, ấp úng nửa ngày, cuối cùng nhịn đau nói: "... Kia, cảnh cáo bạn học Tiễn Mân Văn có được không?"

Tiễn Ý Ý lạnh lùng nhìn chủ nhiệm giáo dục.

Chủ nhiệm giáo dục cũng cảm thán không thôi, vì cái gì mà hai chị em này đánh nhau mà ông ta lại phải đi giải quyết chứ.

"Vậy thì, phạt đi! Cho em ấy kí bản cam kết!" Chủ nhiệm giáo dục cắn răng, "Thầy sẽ nói với em ấy, à không nói với gia trưởng của hai em biết về việc này được chưa?"

Nếu như là học sinh khác thì trường học cũng sẽ nghiêm khắc phê bình, kí bản cam kết.

Tiễn Ý Ý không nói gì nữa.

Khí cam kết, xử phạt, còn nói cho cha mẹ Tiễn, hành động này của Tiễn Mân Văn chỉ sợ dọa chết bọn họ rồi.

Lớp phó là bởi vì chủ động nhận sai cho nên cũng chỉ viết bản kiểm điểm, còn lưu lại một tội để xem xét.

Chỉ cần có biểu hiện không tốt, hoặc là lại phát sinh thêm chuyện gì nữa thì rất có khả năng hắn sẽ bị đuổi học.

Sân thể dục, chạy dài 1500 mét cuối cùng cũng kết thúc.

Hạng một, hai, ba đều là học sinh ban thể dục, Tiễn Mân Văn lấy được hạng năm.

Tuy rằng không phải là rất tốt, nhưng cũng đủ để kiêu ngạo với Tiễn Ý Ý. Chạy xong quãng đường này, Tiễn Mân Văn đã mệt đến mức đổ mồ hôi, tóc ẩm ướt thành một mảnh.

Sau khi nhận được giải, cô ta lại không thể cao hứng nổi.

Cô ta vẫn cho rằng Tiễn Ý Ý sẽ đến, có thể dùng thứ hạng nghiền ép cô. Không nghĩ đến lúc thi, ban 11 đột nhiên đổi người.

Đổi lấy một nữ sinh pháo hôi Tô Á Na, người hay đi bên cạnh Tiễn Ý Ý tám đủ thứ chuyện bát quái.

Tiễn Mân Văn không thể nói mình đang có tâm trạng gì.

Tiễn Ý Ý không tới, cô ta liều sống liều chết chạy 1500 mét cho ai xem?

Chạy hết cả đoạn đường xong, Tiễn Mân Văn nghẹn đến bốc hỏa, tưởng chừng như chưa bao giờ tức giận như vậy.

Cô ta làm sao nghĩ tới Tiễn Ý Ý sẽ bỏ chạy phút cuối cùng chứ.

Tiễn Mân Văn xanh mặt, khí đều không lên được, quay đầu tìm Tiễn Ý Ý.

Cô ta không nhìn thấy Tiễn Ý Ý, ngược lại thấy Tô Á Na hoàn thành phần thi chạy đến bên cạnh mình.

"Nhắc nhở chút nha, đi phòng giáo vụ đi."

Đồng tử Tiễn Mân Văn mạnh mẽ co rụt lại.

Phòng giáo vụ.

Lúc này cô ta thực sự hoảng, tìm mấy học sinh của nhất ban xem có thấy lớp phó hay không.

Lớp phó từ lúc bắt đầu thi đấu liền không thấy, hơn nữa trường hợp này cũng không ai rảnh mà chú ý tới hắn, tự nhiên là cũng chẳng ai biết.

Lớp phó biến mất, Tiễn Ý Ý không tới, câu nói cuối cùng của Tô Á Na...

Tiễn Mân Văn cắn môi hoảng hồ, vừa không dám đi lại vừa không dám không đi.

Lớp phó đều có bộ dáng sẽ nguyện ý bảo vệ cô ta, hắn sẽ khai ra mình sao?

Không, nếu hắn nói ra cũng không sao. Người làm chuyện này cũng không phải mình, cô ta lại không sai khiến hắn ta, đều là hắn tự làm.

Phải, chuyện này không có quan hệ gì với cô ta.

Tiễn Mân Văn chuẩn bị tốt tâm lý, tiến tới gõ cửa phòng giáo vụ.

Cả người cô ta toát ra mồ hôi đã muốn lạnh thấu xương, vừa nhìn thấy đám người trong phòng giáo vụ, Tiễn Mân Văn liền tránh né tầm mắt của Tiễn Ý Ý.

"Chủ nhiệm, thầy tìm em?"

"Tìm em tới là bởi vì em làm ra chuyện dọa người quá rồi!" Chủ nhiệm giáo dục vỗ bàn gào thét, "Ở trong trường đùa giỡn một chút thầy không nói làm gì, đây em lại đối với em gái mình làm ra chuyện ác độc như vậy. Tiễn Mân Văn, em là học sinh sao!? Em nhìn em xem có chỗ nào giống học sinh hả!?"

"Em không có!" Tiễn Mân Văn lập tức phủ nhận, "Không phải em làm!"

Tiễn Ý Ý đứng bên cạnh: "..."

Cô không dám nhìn thẳng, Tiễn Mân Văn sao có thể ngu xuẩn như vậy. Cái gì gọi là không đánh đã khai, chính là cô ta chứ còn gì nữa!

Chủ nhiệm giáo dục chưa nói gì mà cô ta đã nói hết ra rồi.

Tiễn Ý Ý nghĩ tới việc lần trước ở nhà ông nội, Tiễn Mân Văn cũng là chưa đánh liền khai ra toàn bộ.

Khả năng là Tiễn Mân Văn làm chuyện này cũng không nhiều cho nên vẫn không có cách nào qua mặt được mọi người.

Chủ nhiệm giáo dục hít một ngụm khí.

Ông ta còn đang nghĩ giúp cô ta một tay, Tiễn Mân Văn lại tự động đem mình cho vào rổ.

Thế này bảo ông ta giúp làm sao? Thực mệt mỏi mà.

Chủ nhiệm mệt mỏi phất phất tay: "Tiễn Mân Văn, kí cam kết đi. Hôm nay tôi sẽ gọi điện cho gia trưởng của em, yêu cầu họ đưa em về nhà phê bình lại."

Chủ nhiệm giáo dục gọi cho mẹ Tiễn, nói hết chuyện Tiễn Mân Văn đã làm.

Trên mặt Tiễn Mân Văn đều đã đỏ lên.

Xấu hổ, xấu hổ, thậm chí có loại khó chịu không thể hô hấp được.

Dựa vào cái gì lại là cô ta!

Cô ta cũng không làm gì cả! Đều là lớp phó làm, hơn nữa hắn từng cam đoan là sẽ không ai phát hiện. Vì cái gì mà người gánh hậu quả lại là cô ta!?

Tiễn Mân Văn tuyệt vọng nhìn chằm chằm lớp phó, lớp phó lại trốn tránh ánh mắt của cô ta.

Nữ sinh xinh đẹp như vậy quả thực là khiến người khác động tâm, nhưng so với việc học đại học của hắn, tiền đồ tương lai của hắn thì cô ta vẫn còn kém xa.

Hắn không thể vì chuyện này mà đánh mất tương lai của mình.

Phải, hắn đã làm đúng, chỉ có làm như vậy mới là chính xác nhất.

Mẹ Tiễn cho là mình nghe nhầm, liên tục bảo chủ nhiệm giáo dục nói lại vài lần mới dám tin tưởng. Tiễn Mân văn ở trong trường bỏ đinh mũ vào trong giày của Tiễn Ý Ý.

Không cẩn thận liền phế đi chân của tiểu nha đầu đó.

Mẹ Tiễn chau mày, cảm thấy Tiễn Mân Văn là điên rồi. Nhưng thân là gia trưởng của cô ta, bà ta lại quang minh chính đại thiên vị con gái mình: "Đây không phải là chưa có chuyện gì sao. Chỉ là hai đứa nhỏ nhà tôi đùa giỡn với nhau thôi, các người phạt cũng quá đáng quá rồi."

Chủ nhiệm giáo dục oán thầm, nếu như muốn nói là đùa giỡn thì phải thực sự không có ai truy cứu mới được.

Tiễn Ý Ý còn đang chờ một cái kết quả đây này.

Chủ nhiệm cũng lười nói nhảm với mẹ Tiễn.

"Tiễn phu nhân, con gái bà đã làm chuyện vô cùng nghiêm trọng, trái với nội quy của nhà trường, xử phạt là nhất việc nhất định phải làm. Các người là gia trưởng, phải chú ý tới con trẻ nhiều hơn, đưa bọn chúng đi đúng con đường mới phải. Bất luận thế nào việc ở trong trường làm ra mấy chuyện này, trường học tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn."

"Tôi không đồng ý! Thầy đưa điện thoại cho Tiễn Ý Ý! Tôi muốn nói chuyện với nó!"

Chủ nhiệm giáo dục ấn mở loa ngoài: "Con gái út của bà cũng ở đây, tự bà nói đi."

"Ý Ý!" Mẹ Tiễn nhanh chóng nói, thần sắc nghiêm nghị, "Con lại hồ nháo cái gì! Chị gái con cũng chỉ là đùa một chút, con lại làm lớn chuyện như vậy!? Nói ra cũng không sợ dọa người sao! Nhanh nói với chủ nhiệm, chuyện này con sẽ không truy cứu!"

Tiễn Ý Ý nghe được đoạn lời nói này đều không có một chút ngoài ý muốn nào.

Nói sao đây, Tiễn Mân Văn không hổ là con gái ruột của mẹ Tiễn. Rất nhiều phương diện đã cho cô vô số kinh ngạc rồi.

"Để con nói một chút, loại hồ nháo này có thể lập án được rồi đấy." Tiễn Ý Ý lạnh lùng nói, "Còn có, chuyện này nếu con không truy cứu, mẹ là thực sự cảm thấy ông nội và tiểu thúc biết cũng sẽ không truy cứu sao?"

Vô luận thế nào, cô vẫn mang trên mình thân phận tiểu thư của Tiễn gia. Ở bên ngoài bị khi dễ thành như vậy, ông nội nhất định sẽ không để yên.

Tiểu thúc thì không nói, luôn luôn hướng về phía cô vô điều kiện, hơn nữa việc làm của Tiễn Mân Văn là thực sự quá đáng.

Mẹ Tiễn nhất thời nghẹn họng: "... Tiễn Ý Ý! Mày đừng có lôi ông nội với tiểu thúc đến uy hϊếp tao! Tao nói cho mày biết, lập tức buông cái vấn đề này xuống!"

Tiễn Ý Ý nho nhã, lễ độ nói: "Thứ lỗi cho con phải cự tuyệt cái yêu cầu vô lí này."

Mắt thấy hai mẹ con sắp đánh nhau đến nơi, chủ nhiệm giáo dục nhanh chóng cúp điện thoại, bất đắc dĩ nhìn Tiễn Ý Ý: "Chuyện này trường học sẽ xử lý, bạn học Tiễn Ý Ý, em có ý kiến gì nữa không?"

Tiễn Ý Ý đạt được thứ mình cần, coi như là vừa lòng.

"Không có ạ, làm học sinh, em tin tưởng cách xử lý của trường học."

Cô tươi cười.

Tiễn Mân Văn nắm chặt nắm tay, cả người đều đang run rẩy.

Cái loại nhục nhã này, rõ ràng không nên đeo lên người cô ta.

Không nên là cô ta!

Đều là do Tiễn Ý Ý, nếu không phải Tiễn Ý Ý, cô ta căn bản sẽ không nhận phải loại nhục nhã này!

Chỉ cần... chỉ cần không có Tiễn Ý Ý, tất cả đều hoàn hảo.

Tất cả... liền có thể trở về quỹ đạo chính của nó!

Đồng tử Tiễn Mân Văn co rụt lại.

Đúng.

Cô ta thiếu chút nữa thì quên, chỉ cần Tiễn Ý Ý không ở đây, mọi chuyện đều xảy ra hết sức bình thường.

Cô ta liền làm mọi cách để Tiễn Ý Ý biến mất, không được sao?

- ---------

Tác giả có lời muốn nói: Lương Lương hôm nay không được lên sàn a!

Editor: Edit xong chương này tức hộc máu mồm. Cái loại phụ huynh đó có cũng như không.

Nốt chương này thôi, chương sau Lương ca lên sàn, show ân ái, tọng cẩu lương.

Mà đối tượng bị tọng cẩu lương... ai da... đoán xem là ai nào!
« Chương TrướcChương Tiếp »