Ánh sáng màu cam lập tức tràn ngập cả căn phòng, trong lòng Lục Vân Sơ hơi an tâm, ngồi xuống bàn, ra lệnh: "Chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa thay y phục."
Nha hoàn cúi đầu dạ một tiếng rồi lui ra.
Sau khi nha hoàn đi, Lục Vân Sơ thả lỏng người, đang định ngắm nhìn kỹ bố trí trong phòng, bỗng thấy một bóng đen lắc lư trong góc.
Thân thể nàng đột nhiên căng thẳng, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Đèn lửa lay động, ánh sáng trong phòng khi tỏ khi mờ, phía trước trống trải như một sân khấu kịch, chính giữa treo một người. Người này cúi đầu, không phân biệt được sống chết, hai tay bị dây gai treo cao trên xà nhà, mũi chân chạm đất, có thể chạm đất nhưng không thể mượn lực, là một tư thế rất tra tấn người.
Y phục của hắn bị máu nhuộm thành màu đen, thân hình gầy yếu, tóc đen rũ xuống trước mặt, từ vóc dáng cao gầy có thể thấy là một nam tử.
"A!" Lục Vân Sơ giật mình, đυ.ng phải chén trà trên bàn, chén trà rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ giòn tan.
Tiếng động này đánh thức nam nhân kia, nhưng cũng chỉ là đánh thức. Lục Vân Sơ thấy hắn dường như động đậy một chút, tư thế vẫn không thay đổi.
Là người sống.
Lục Vân Sơ nhận ra điều này, lập tức đứng dậy chạy tới, cố gắng đưa hắn xuống.
Đến gần mới phát hiện người này cao hơn nàng nhiều, nàng hoàn toàn không với tới cổ tay hắn, nên lại vội vàng quay lại, lấy ghế đẩu và dao găm.
Mùi máu tanh nồng nặc trên người hắn, chui vào mũi miệng Lục Vân Sơ, khiến nàng không nhịn được muốn nôn. Nàng đứng lên ghế đẩu, nhìn vết thương trên cổ tay hắn bị dây gai cọ đến thịt nát xương lộ, thực sự khó ra tay.
Nàng cúi đầu nói với hắn: "Ngươi chịu đựng một chút, ta cắt đứt dây gai này."
Muốn cắt đứt dây gai, tất nhiên sẽ làm dây thừng không ngừng cọ xát với vết thương trên cổ tay, chỉ nghĩ thôi đã biết đau đến thế nào.
Ngoài dự đoán, khi cắt dây người này không hé một tiếng, chỉ có ngón tay hơi run rẩy.
Lục Vân Sơ dùng hết sức ba bốn nhát cắt đứt dây gai rộng hai ngón tay, dây vừa đứt, nàng lập tức đưa tay đỡ nam nhân trước mặt, dù hắn trông gầy yếu, vẫn kéo Lục Vân Sơ cùng ngã xuống đất, đau đến mức nàng rêи ɾỉ.
Mà từ đầu đến cuối, người này một tiếng cũng không kêu.
Không phải đã tắt thở rồi chứ?
Lục Vân Sơ lo lắng ôm cổ hắn, vén mái tóc đen rũ trước mặt, định thăm dò hơi thở.
Vừa vén tóc hắn nàng đã sửng sốt.