Chương 12

Lục Vân Sơ nhìn hai cái rồi không nhìn nữa, đi về chỗ ngồi ban nãy giải quyết bát cháo của mình. Dù hắn có hiểu mình không còn là nữ phụ điên cuồng độc ác trước kia, nhưng rốt cuộc mình vẫn đang mang khuôn mặt của nữ phụ, yêu cầu hắn không sinh lòng ghê tởm với mình quả thật là miễn cưỡng quá đáng.

Dĩ nhiên, khả năng lớn nhất là hắn hoàn toàn không hiểu lời nàng nói, cũng sẽ không phản ứng với những biến cố của thế giới.

Văn Triển đưa cháo trắng vào miệng.

Cháo trắng có pha chút đường đỏ đối với người bình thường mà nói gần như không nếm ra vị ngọt, nhưng đối với hắn, cái vị lạ lẫm đó lại cực kỳ mạnh mẽ.

Thanh ngọt, mềm mại, vị ngọt dịu dàng còn đọng lại.

Văn Triển đã in sâu nhận thức đầu tiên và sâu sắc nhất về cháo trắng.

Nhận thức này quá sâu sắc, đến nỗi hắn lầm tưởng cháo trắng trên đời đều như thế này, ấm áp, ngọt ngào.

Lục Vân Sơ ăn cháo thịt vụn một cách vội vã, ngẩng đầu thấy Văn Triển đã ăn xong, bèn đi qua thu dọn bát của hắn.

Cảm nhận được nàng đến gần, Văn Triển cúi đầu xuống, tay nắm chặt bát, các khớp ngón tay trắng bệch.

Lục Vân Sơ nhạy bén cảm nhận được sự chối từ của hắn, nàng nhìn những vết thương xấu xí ngang dọc trên mu bàn tay hắn, dừng bước.

Khi nàng dừng lại, tay Văn Triển nắm bát trở nên lúng túng, cố gắng kìm nén run rẩy, cố đứng dậy như muốn tự mình dọn bát.

"Ta đem bát không về nhà bếp." Nàng muốn tỏ rõ mình không có ý làm hại hắn, đi vòng qua giường mềm, với tay qua bàn lấy bát không.

Hành động này khiến Văn Triển đột ngột ngẩng đầu, ngũ quan hắn lạnh lùng, khi không biểu cảm trông khó gần, nhưng hắn lại có đôi mắt đa tình, lúc ngẩng lên nhìn người, đáy mắt chứa đầy cảm xúc.

Lục Vân Sơ đối diện với hắn, ngẩn người, đôi mắt này khiến người ta gần như tin rằng hắn là một con người bình thường, sống động và có ý thức.

Chỉ là nàng chưa kịp nhìn rõ cảm xúc trong đáy mắt hắn, Văn Triển đã cúi đầu xuống.

Nàng không nhịn được bật cười, cảm thấy mình nghĩ nhiều quá. Nếu hắn thực sự có ý thức, ngày đêm chịu đựng dày vò như vậy sẽ khó chịu biết bao, chi bằng làm một con rối vô tri, chờ đợi lưỡi đao của số mệnh cắt đứt sinh cơ.

Nàng đem bát không về nhà bếp, định ngày mai lại ra cổng viện thăm dò NPC, để họ dọn dẹp viện, mang ít thực phẩm đến, như vậy ăn mặc ở đều có bảo đảm, nghe cũng thấy hạnh phúc. Nàng vừa tính toán những thứ cần thiết, vừa đi về.