Chương 13: Tốt nghiệp
Nửa tháng sau, cậu út đại thần của Mạch Thu dẫn vợ đáp chuyến bay về Paris, cuối cùng nhà họ Mạch cũng được yên tĩnh trở lại.
Đối với sự rời đi của Đinh Lỗi, Mạch Thu vẫn thấy hơi tiếc. Dù sao cậu ấy cũng là người cô yêu quý nhất sau vợ chồng Mạch Tử Kiệt, huống chi, cậu út về kèm theo đó là đời sống vật chất của Mạch Thu được nâng cao.
Mạch Thu vuốt ve chiếc điện thoại Đinh Lỗi đưa cho cô. . . . mặt ngoài rất đơn giản, nhấc lên còn có chút trọng lượng, tuy nói không thể so sánh với loại thiết kế mới mẻ độc đáo và chức năng hiện đại sau này nhưng cũng là đỉnh nhất của thời này rồi.
Yêu cầu của Mạch Thu đối với điện thoại không phải là cao. . . . có thể gửi tin nhắn, gọi điện thoại, đọc được tiểu thuyết là đã thỏa mãn rồi. Đến trung tâm điện tử mua điện thoại di động cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng lắm, nhìn thuận mắt là chọn thôi. Vì vậy Mạch Thu đặc biệt bị ảnh hưởng bởi cái gọi là ‘thịnh hành’, không bở vì giá cả của ‘quả táo khuyết’ mà đau đầu.
Số trong danh bạ điện thoại không nhiều lắm, cũng chỉ có số điện thoại của ba mẹ, số điện thoại bàn của nhà và của cậu út ở châu Âu. Thật ra thì số điện thoại của Đinh Lỗi đã có sẵn trong điện thoại khi đưa cho Mạch Thu, nhưng Mạch Thu tuyệt đối sẽ không làm ra hành động không não – gọi điện thoại cho cậu. Phí gọi quốc tế đắt cắt cổ đó.
Vị trí đầu tiên trong danh bạ điện thoại rõ ràng là tên của Cố đại soái, chỉ có điều chỗ điền số điện thoại vẫn còn trống. Mạch Thu đang tìm cơ hội thuận lợi để lấy được số điện thoại của Cố Lãng. Mặc dù ở nhà họ Cố Mạch Thu rất được chào đón, muốn có số điện thoại của Cố Lãng sẽ có rất nhiều người cho, nhưng cứ nghĩ đến vẻ mặt nồng nhiệt của mẹ Cố và nụ cười như hồ ly của ông cụ Cố khi gặp mình là Mạch Thu đã cảm thấy run rẩy cả người.
Là người của hai thế giới, từ thái độ của mẹ Cố với mình cô có thể cảm thấy thứ gì đó. Nói trắng ra là, có chút cẩu huyết như được miêu miêu tả trong tiểu thuyết. . . . hai nhà có quan hệ rất tốt, nhà cửa gần nhau, tóm lại là thân càng thêm thân. Ông cụ Cố thì càng không cần phải nói, đã ăn rơ với Mạch Thu từ lâu rồi.
Có sự ủng hộ hậu thuẫn vững chắc như vậy tất nhiên Mạch Thu rất vui mừng, nhưng tình huống này trong ngôn tình lại là số mệnh của nữ phụ. Mạch Thu cứ nghĩ tới đó lại uất ức: rõ ràng ta đây là nữ chính hiền lành lương thiện mà.
Đầu tháng sáu, trường học cho nghỉ bốn này vì học sinh tham gia kỳ thi cao đẳng đại học đến địa điểm thi, sau khi ngày nghỉ kết thúc, kỳ thi lên cấp ba cũng chuẩn bị bắt đầu.
Cuộc thi căn bản chẳng có vấn đề gì, hơn nữa còn thêm một thói quen ‘thi học kỳ chơi nhiều, thi giữa kỳ chơi ít’ quả thực rất nhàn hạ. Mạch Thu gối hai tay sau gáy, nằm thẳng đơ trên giường cảm thán: sắp kết thúc trung học rồi, Cố Lãng thì sao, cũng sắp học đến năm tư. Nghĩ lại thời gian quả thực trôi qua rất nhanh.
oooooo
Đợi đợt thi kết thúc, sau khi đánh giá điểm và điền xong nguyện vọng, Mạch Thu thở phào nhẹ nhõm: vào lớp chọn nhất định không có vấn đề gì rồi. Rốt cuộc cũng xong, tiếp theo, đó chính là không có bài tập nghỉ hè, cuộc sống thật là quá tươi đẹp!
Sau hai ngày Mạch Thu ở nhà ngủ đến quên trời quên đất thì được mẹ Cố mời tới nhà chơi. Cô vui vẻ chạy đến nhà họ Cố.
Người mở cửa cho Mạch Thu là người đã lâu cô chưa gặp - Cố Lãng. Điều này làm cho Mạch Thu cực kỳ sung sướиɠ, lập tức cười cong mắt, ngọt ngào chào: "Chào anh, Cố Lãng!"
Sau đó hạnh phúc chờ đợi Cố đại soái dùng bàn tay to lớn xoa đầu - đây là hành động Cố Lãng thường làm.
Chỉ là cód'đ'l'q'đ một bàn tay khác duỗi ra nhanh hơn, vò loạn trên đầu Mạch Thu.
"Ô, đây không phải là cô con dâu nuôi từ bé của nhà họ Cố ư, đã lâu không gặp nha, có nhớ anh không?"
Mạch Thu vừa nghe thấy giọng nói này măt liền xụ xuống hất bay cái móng vuốt trên đầu, không tự nguyện rầm rì một câu "Chào anh Tống Dụ."
Tống Dụ là bạn thời trung học của Cố Lãng và bây giờ là bạn cùng phòng, sinh ra với vẻ ngoài côn đồ, bởi vì thường xuyên đến nhà Cố Lãng ăn uống miễn phí nên quen biết Mạch Thu. Lúc mới đầu thực sự không chào đón Mạch Thu, còn thường chế giễu, về sau quan hệ hài hòa hơn nhiều, nhưng hình như ‘đối chọi gay gắt’ đã trở thành một thói quen.
Về nguyên nhân có thái độ gay gắt đối với Tống Dụ là do Mạch Thu cho rằng bạn Tống nào đó cũng để ý đến Cố Lãng nhà cô, vì thế đã hình thành cuộc chiến tranh giữa các tình địch. Tống Dụ - vừa nhắc tới cái tên này Mạch Thu liền nghiến răng - có ngoại hình ‘môi hồng răng trắng’, tiêu chuẩn của một người ‘diêm dúa không chịu nổi’, vàdđlqđ còn lại cái lọai ‘ngọc đểu’ nữa. Tống dụ . . . . ngọc đểu*, quả đúng là tên gọi này rất hợp với tên kia. (*Từ ‘Tống Dụ’ được đọc là ‘songyu’ gần giống với ‘纵玉- zongyu’. Thực chất 纵玉 không có nghĩa là ngọc đểu, vì từ 纵 có nghĩa là ‘nhăn nheo’, từ 玉 là ‘ngọc’, nên mình để là ngọc đểu để thê hiện tính đối chọi giữa hai người)
Nghe cái câu "con dâu nuôi từ bé" của tên kia mà thật chua xót. Ngay cả Chu Hiểu Nam cũng ngờ giữa cô và Cố Lãng đã JQ, mà thực ra cô cũng hy vọng có một chút ít JQ.
Cả buổi sáng, Cố Lãng và Tống dụ đều chơi điện tử. Mạch Thu ngồi một bên chống cằm xem. Mặc dù cô cũng rất muốn tham gia chơi, nhưng trò chơi này có chỉ số thông minh cao, ngay cả một con rồng bong bóng cũng có thể gϊếŧ một nhân sỹ ‘dũng mãnh’ (chỗ này không hiểu lắm nên chém), đúng là bi thương không chịu nổi, bi thương không chịu nổi!
Thôi, thật ra thì ngồi một bên xem cũng hay, nhìn gò nghiêm túc của Cố đại soái nhà cô hấp dẫn dường nào kìa! Mạch Thu nhìn vô cùng say mê.
Ăn trưa xong, Tống Dụ chào mọi người rồi rời đi, Cố Lãng trở về phòng ngủ trưa, Mạch Thu thì ở trong bếp giúp mẹ Cố rửa bát đũa.
Thật ra lúc ở nhà, Mạch Thu được coi là người vô cùng lười: không giặt quần áo, không gấp chăn, phòng ngủ không ngăn nắp, cơm nước xong xuôi quệt miệng đứng dậy làm ổ với Mạch Tử Kiệt trên ghế sa-lon xem TV. Cũng chỉ có ở nhà Cố Lãng nhà, Mạch Thu mới có vẻ đặc biệt chịu khó thôi. Cái này là tạo ấn tượng tốt cho mẹ chồng tương lai ấy mà.
Dọp dẹp nhà bếp xong, mẹ Cố ôm một đống quần áo vào nhà vệ sinh, còn Mạch Thu bê một đĩa táo ra ghế sa-lon ngồi, vừa xem phim truyền hình, vừa hì hà hì hục gặm. Phim chiếu trên TV là Hoàn Châu cách cách, Tiểu Yến Tử nhảy lên nhảy xuống, ánh mắt Tử Vi mê ly, Phạm Băng Băng sau này nổi đình đám giờ chỉ là vai phụ nhỏ.
Cách đã nhiều năm, giờ xem lại cũng thấy thú vị. Đang lúc Mạch Thu bị lời tỏ tình thâm tình của Nhĩ Khang làm cho bảy vặn tám vẹo thì mẹ Cố ôm một đống quần áo khô đi tới, nói với Mạch Thu: "Tiểu Thu, đây là quần áo của anh Tiểu Lãng của con, con giúp bác mang vào phòng nó đặt lên bàn học là được. "
Nói xong liền vội vội vàng vàng ôm một đống quần áo vừa giặt xong ra ban công. Tay cầm quần áo của Mạch Thu cứng ngắc: bác gái à, bác vội vã như vậy làm gì, dầu gì cũng ở lại để con làm vẻ mặt ngượng ngùng chút chứ! Lại nói, Cố Lãng còn đang ngủ không phải sao, nhỡ đâu đánh thức anh ấy dậy thì sao, ai biết anh ấy có giận khi bị đánh thức không?
Mặc dù trong lòng vô cùng thấp thỏm nhưng Mạch Thu vẫn mang quần áo lên tầng hai, khe khẽ đẩy cửa phòng ra, cẩn thận từng li từng tí đi qua cuối giường, đặt quần áo lên cái bàn cạnh cửa sổ.
Làm xong một loạt động tác này, Mạch Thu run rẩy quay đầu lại thở phào một hơi: may quá, Cố Lãng vẫn đang ngủ say.
Lúc đi ra cửa, Mạch Thu đi ngang qua giường thì nhìn chăm chú khuôn mặt khi ngủ của Cố Lãng: đẹp đến nỗi khiến người ta chảy nước miếng! Nhưng vì nghĩ đến tính cảnh giác khác thường của Cố Lãng nên Mạch Thu thật sự không dám làm hành động quá mức nào, có thể nhìn cho đã con mắt là tốt rồi.
Bất ngờ, một phát hiện vô tình đã khiến Mạch Thu dừng bước . . . . trên cái bàn nhỏ cách đầu giường không xa là cái đại thoại di động màu đen của Cố Lãng. Mạch Thu kích động: đúng là tìm được chẳng mất chút công sức nào! Giờ cô chỉ nghĩ đến ‘số điện thoại, số điện thoại số điện thoại’ thôi.
Nghĩ tới đây, Mạch Thu lấy điện thoại của mình ra, chuyển về chế độ rung, sau đó nhón chân nhanh như mèo từ từ đến chỗ cái bàn nhỏ, cầm điện thoại của Cố Lãng lên, nhập số điện thoại của mình vào, ấn nút gọi, bên trên lại hiện tên "Mạch Thu".
Bạn Mạch nào đó cười khúc khích: thì ra người này đã sớm có số di động của mình rồi, thế mà một cuộc điện thoại cũng không gọi cho cô! Còn có cách xưng hô này nữa, nói một cách chính thức thì quan hệ giữa họ đã trở nên thân thuộc hơn.
Nghĩ tới đây, Mạch Thu quệt miệng, ấn phím màu đỏ, tìm danh bạ điện thoại, kiểu gì cũng đổi thành một cái tên thân thiết hơn chút mới phải.
Lúc Mạch Thu mở danh bạ điện thoại ra cũng là lúc cô ngây ngẩn cả người. Xếp vị trí đầu tiên là một số điện thoại với cái tên tiếng Anh: "Angel" .
"Thiên sứ? Hừ, xem ra ‘tiểu bạch kiểm’ họ Tống nói không sai, lại còn có cái nick name nghe khó chịu như vậy!." Mạch Thu nhỏ giọng lẩm bẩm.
Mạch Thu không có tâm trạng đổi lại tên nữa nên để điện thoại di động xuống, rón rén đi ra khỏi phòng Cố Lãng.
Angel, tên này là Cố Lãng gọi bạn gái trước đây, đây là do Tống Dụ nói cho Mạch Thu biết. Mới đầu cô cũng không tin, cô cảm thấy chỉ có kiểu người ‘ngoài du côn trong cợt nhả’ như Tống Dụ mới làm những chuyện như vậy. Nhưng bây giờ sự thật đã chiến thắng tất cả!
Có thể tưởng tượng ra cô gái có cách gọi này nhất định rất thuần khiết, còn là, CMN, âm hồn bất tán nữa! Cô gái kia nên sớm biến mất bên trời đất Tây phương rồi mới đúng!
Mà không ngờ Cố đại soái nhà cô vẫn ‘vương vấn không dứt’, tình cũ khó quên! Quả nhiên, chẳng có tên con trai nào tốt, Cố Lãng nhà cô cũng là loại bạc đểu! Bạc đểu! ! ! Mắt Mạch Thu rưng rưng căn khăn tay.
C53