Vô Thiên từ đầu đến cuối vẫn luôn bảo trì thái độ bình tĩnh, mỉm cười thản nhiên đón nhận những lời khó nghe của Thiết Diện Quỷ, giống như đã sớm dự liệu được mọi chuyện. Ngón tay hắn theo thói quen gõ từng nhịp chậm rãi lên mặt bàn rồi thong thả ngoắc tay về phía sau ra ám hiệu cho thủ hạ. Rất nhanh chóng màn hình lớn trong hội trường liền được bật lên:
- Thiết Diện Quỷ tiền bối, rốt cục cũng đợi được ông lên tiếng a. Chúng ta đã phung phí thời gian bàn bạc suốt mấy ngày nay rồi, theo ta thấy quả thực là khó lay chuyển được mấy lão già bảo thủ các người. Ài, thôi vậy, dù sao giao tình của hai phân nhánh chúng ta xưa nay vốn đã tệ rồi, miếng bánh ngọt này nếu để Sát Tổ chúng ta chiếm trọn thì sau này e là sẽ không còn Huyết Tổ các ngươi tồn tại nữa đâu.
Lời hắn nói không nhanh không chậm, nhưng lại một lần nữa gây ra huyên náo lớn. Các thành viên cấp cao bên phía đối diện liền lớn tiếng phản kháng:
- Ngươi nói cái gì? Dám phỉ báng Huyết Tổ chúng ta sao? Muốn chết!!!
Phía Sát Tổ cũng không chịu yếu thế, đồng loạt rút vũ khí đe dọa:
- Lũ khốn các ngươi mới chán sống! Dám cắt lời thủ lĩnh của chúng ta sao?
Nhìn thấy cảnh hai bên giương cung bạt kiếm sẵn sàng lao vào nhau, Vô Thiên hả hê cười lớn:
- Hahaha, thật nực cười thay! Đường đường là một tổ chức sát thủ xưng hùng xưng bá ở thế giới ngầm đã lâu như vậy, nhưng đâu ai biết rằng nội bộ Huyết Sát chúng ta không phải một thể thống nhất. Nếu cứ đấu đá lẫn nhau như thế này thì sớm muộn gì cũng bị kẻ khác nuốt chửng mà thôi. Nào nào các vị huynh đệ hãy hạ vũ khí xuống! Nào, đúng rồi, haha! Thú thật với chư vị, Vô Thiên ta từ lâu đã có một khao khát cực kì vĩ đại, đó là khiến tổ chức chúng ta quy về một mối, hòa thuận với nhau. Hiện nay thời thế thay đổi, chính là lúc chúng ta nên đồng tâm hiệp lực rồi!
Nói tới đây, hắn khoan thai đứng dây, đưa tay nhận lấy chiếc điều khiển từ thuộc hạ rồi mở một đoạn phim ngắn lên:
- Các vị cùng xem đây, trong tay ta chính là nguồn tài liệu mật mà phía Thiên Mệnh Hội đã cung cấp. Vốn dĩ muốn đợi khi chúng ta thống nhất hoàn thành hiệp nghị hợp tác với họ thì mới có thể công bố. Nhưng hiện giờ tình thế thực sự rất cấp bách, không thể trì hoãn thêm nữa.
Màn hình lớn hiện lên hình ảnh của một người đàn ông đang nằm hôn mê trên giường bệnh. Cơ thể hắn dường như chỉ còn da bọc xương, hốc hác tiều tụy, trông chẳng có một chút sức sống nào, giống như chiếc lá khô tùy thời đều có thể rụng xuống. Đám đông trong phòng nghị sự khi nhìn thấy cảnh này liền tỏ ra nghi hoặc:
- Đây chẳng phải là Lâm Chính, gia chủ của Lâm gia hay sao?
- Hắn từng bị người của Dương gia hạ độc, đã trở thành người thực vật rồi, còn quay phim làm gì chứ?
- Thiên Mệnh Hội cho chúng ta xem cái này là có ý gì đây?
...
Thiết Diện Quỷ tháo mũ áo choàng xuống để lộ mái tóc ngắn điểm bạc trên đầu, khẽ nheo mắt nghi ngờ nhìn Vô Thiên. Hai người vốn đều là những lão hồ ly trong thế giới ngầm, lão tự tin rằng thông tin mà Huyết Tổ nắm được chắc chắn chỉ có hơn chứ không hề kém Sát Tổ. Thiết Diện Quỷ vừa nhìn liền đoán ra chuyện này nhất định có liên quan đến mối quan hệ giữa Lâm gia và và sự hủy diệt của các đại gia tộc tại kinh thành.
Vô Thiên liếc mắt lại, sắc mặt cười như không cười chậm rãi bấm điều khiển chuyển sang đoạn phim tiếp theo. Trên màn hình lại tiếp tục hiện ra cảnh Lâm Chính được đưa vào một căn phòng thí nghiệm. Tất cả người ở trong đó đều mặc đồ bảo hộ kín mít. Bọn chúng liên tục tiêm cho Lâm Chính một loại thuốc gì đó, sau đó liền trói tay hắn bằng xích sắt và nhốt vào một l*иg kính chứa đầy máu.
Chỉ trong vòng chưa đầy ba phút sau, cơ thể lão ta đột ngột co giật mạnh, hai mắt trợn trừng thật lớn như muốn lồi ra ngoài. Cơ thể lão vốn dĩ cực kì yếu ớt, không hiểu từ đâu mà xuất hiện khí lực rất lớn, vung tay một cái liền giật nát sợi xích.
Lâm Chính điên cuồng há miệng hấp thụ lượng máu trong l*иg kính cho đến khi cạn sạch, sau đó tung một quyền phá nát lớp kính dày trước mặt rồi nhảy ra ngoài. Lúc này dị tượng bắt đầu xảy ra.
Cơ thể của lão già ngoài sáu mươi tuổi vốn dĩ gầy gò tiều tụy vì phải sống thực vật lâu ngày, vậy mà chỉ trong chốc lát trở nên bành trướng cực đại. Cơ bắp hắn phình lớn lên, từ một ông lão già nua gầy yếu đột nhiên biến đổi trở thành một gã khổng lồ cao tới hơn hai mét. Lớp da nhăn nheo, xanh xao của hắn rụng xuống từng mảng từng mảng, để lộ ra máu thịt thối rữa ở bên trong. Miệng hắn ngoác rộng tới mang tai, để lộ ra hàm răng sắc nhọn mọc chi chít bên trong trông cực kì đáng sợ.
Cả người Lâm Chính lúc này nhuộm đỏ một màu máu tươi, vươn vai gầm lên một tiếng cuồng nộ rồi lao vào đám nhà khoa học đang đứng xung quanh quan sát. Một tên bị tóm được liền bị hắn dùng răng cùng móng vuốt sắc nhọn xé ra làm đôi, máu thịt cùng nội tạng vương vãi khắp căn phòng. Đúng lúc này một l*иg sắt cực kì kiên cố bất ngờ từ trên cao được thả xuống, nhốt lão ta ở bên trong. Lão điên cuồng rống lên phẫn nộ, tung quyền đấm đá rồi há miệng cắn mạnh vào một thanh song sắt khiến nó trở nên méo mó.
Đám người trong phòng thí nghiệm cả kinh, nhanh chóng bấm còi báo động để kêu gọi hỗ trợ. Chẳng mấy chốc đã có đội nhân viên bảo an xông vào, mang theo súng gây mê bắn liên tục vào người hắn. Bị trúng đạn quá nhiều khiến Lâm Chính dần dần ngã quỵ xuống mất đi sức phản kháng, tuy không hoàn toàn rơi vào trạng thái bất tỉnh nhưng cũng không còn gây náo loạn được nữa.
Đợi đến khi mọi chuyện hoàn toàn ổn định, một tên mặc đồ bảo hộ liền ngã ngồi ra đất trong hoảng loạn. Hắn ném bỏ chiếc mặt nạ phòng hộ ngồi thở hổn hển, tay run rẩy móc chiếc điện thoại trong người ra bấm loạn rồi gọi đi:
- Nhị... Nhị thiếu gia, lão gia ngài ấy... Đã bị biến đổi rồi... Còn... Còn ăn thịt người nữa a...
Giọng nói lạnh lùng trong điện thoại vang lên:
- Vẫn còn sống chứ?
- Vẫn... Vẫn còn...
Điện thoại lúc này đột nhiên vang lên một tiếng cười lớn:
- Haha! Tốt. Còn sống được là tốt rồi, các ngươi tiếp tục theo dõi tình hình, nếu không có vấn đề gì liền gia tăng liều lượng virus lên. Thí nghiệm này nếu thành công bản thiếu gia sẽ trọng thưởng cho các ngươi!
"Tút tút tút"
Tên nhân viên sững sờ nhìn màn hình điện thoại, mặt hắn tái mét, run rẩy ôm đầu khẽ than:
- Còn nói trọng thưởng cái gì chứ, lần này còn có thể toàn mạng mà trở ra đã là phúc khí lắm rồi...