Trên tay Đường Viễn lúc này đã không còn vũ khí, vì thế hắn đành phải sử dụng tay không để chống trả. Cơ thể của Lâm Chấn sau khi biến đổi đã trở nên cao to gấp rưỡi người bình thường, thể lực và sức mạnh cũng theo đó mà trở nên vô cùng áp đảo so với Đường Viễn.
Nắm tay to lớn liên tục tung ra những cú đấm hung bạo khiến cho Đường Viễn phải chật vật tránh né. Hắn cố gắng dựa vào tốc độ của mình để khiến cho Lâm Chấn lộ ra sơ hở. Thế nhưng khi ý đồ vẫn chưa thể thành công, Lâm Chấn bỗng nhiên gầm lên rồi đổi hướng tấn công về phía thùng container nơi San San đang ẩn nấp.
- Tên kiến hôi đáng chết, ngươi chỉ biết trốn chạy thôi sao? Đã vậy thì bản thiếu gia sẽ ra tay với con bé kia trước, hahaha!
Tuy rằng bé con ở bên trong đã sớm khoá chặt cửa, thế nhưng Đường Viễn hiểu rõ nơi ẩn nấp như vậy chỉ có thế tránh được xác sống, còn đối với bản thân hắn hay Lâm Chấn thì chỉ cần tay không cũng có thể phá ra được.
Trong lúc cấp bách, Đường Viễn đành phải xông tới ngăn cản trực diện. Lâm Chấn thấy mưu kế của mình đã dụ được con mồi liền không ngần ngại tăng tốc rồi lao vọt lên dùng đầu húc thẳng tới.
"Rầm"
Đường Viễn giống như bị một chiếc xe tải tông trúng, thân hình hắn văng ngược trở lại rồi đập thẳng lên cửa thùng container. Cú va chạm cực mạnh khiến cánh cửa bị lõm vào một khoảng lớn.
Tiếng động của cuộc chiến bên ngoài vô cùng dữ dội khiến San San trong lòng nóng như lửa đốt. Nàng run rẩy đứng dậy nghe ngóng tính hình bên ngoài thì đột nhiên thùng container bị rung chuyển dữ dội vì có ai đó va vào. San San trong lúc không đề phòng liền ngã xuống, lại nghe thấy tiếng cười man rợ của tên quái vật nọ, nàng liền hiểu được người đang bị thất thế chính là Đường Viễn.
Trong lòng bé con nhất thời đau lòng khôn xiết, trước kia vì bảo vệ nàng mà cha mẹ đều đã phải hy sinh cả tính mạng của mình. Thế nên hiện giờ điều nàng không muốn thấy nhất chính là Đường Viễn cũng vì mình mà gặp chuyện bất trắc. San San khóc nấc lên, khẽ cất tiếng gọi nhỏ:
- Chú... Chú sao rồi? Mau chạy đi, mặc kệ San San...
Giọng nói của bé con vang lên như tiếng chuông nhỏ, khiến cho Đường Viễn từ từ hồi phục lại tỉnh táo. Hắn hít một hơi thật sâu cố gắng nhịn xuống cơn đau trong l*иg ngực, ánh mắt hoàn toàn tập trung vào cơ thể to lớn của Lâm Chấn đang tiếp tục lao tới.
Chỉ trong chốc lát, tiếng va chạm cực lớn lại một lần nữa vang lên. Thế nhưng lần này Đường Viễn đã sớm có dự liệu, ban nãy khi liên tục tránh thoát sự truy đuổi của Lâm Chấn, hắn đã lén nhặt lại một nửa thanh kiếm bị gãy rồi giấu sau lưng. Ngay khi Lâm Chấn lao tới, Đường Viễn liền bật nhảy lên cao tránh thoát sau đó rút kiếm ra đâm thẳng vào gáy hắn.
Cơ thể to lớn vốn tràn trề sức mạnh bỗng nhiên đâm sầm vào thùng container khiến cho cánh cửa bật tung ra rồi ngã xuống. Chỉ trong chốc lát, toàn thân Lâm Chấn toả ra một làn khói dày đặc rồi dần dần bị biến trở về hình dạng bình thường. Đôi mắt hắn vẫn trợn trừng lên nhưng đã hoàn toàn mất đi sức sống, cho đến khi chết vẫn không thể tin rằng điểm yếu của mình đã bị bại lộ một cách dễ dàng như vậy.
San San ngồi bên trong chứng kiến toàn bộ quá trình biến đổi của thi thể trước mặt, nàng kinh hãi đến không dám thở mạnh. Thế nhưng ngay khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang đứng ở bên ngoài, San San liền vui mừng nở nụ cười rạng rỡ:
- Chú thắng rồi...
Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc nhưng luôn tràn đầy tự tin đó, nàng vốn đã xem hắn là thiên thần bảo hộ, làm sao hắn có thể thất bại được cơ chứ.
Đường Viễn thở phào một hơi, từ từ lau đi vết máu trên khoé miệng rồi mỉm cười đáp:
- Ừ, chúng ta thắng rồi.
Thế nhưng hai người còn chưa tận hưởng niềm vui được bao lâu, phía xa đám xác sống vẫn luôn tụ tập rất đông ban nãy đã từ từ tiến đến. Đường Viễn trong lòng thầm kêu một tiếng không ổn, hắn liền khoác ba lô lên rồi ôm theo San San tiếp tục hành trình trốn chạy.
"Ban nãy thứ khiến đám xác sống này e ngại chính là tên quái vật kia, thế nhưng ngay khi hắn bỏ mạng thì bọn chúng liền xông tới. Chẳng nhẽ khi Lâm Chấn biến đổi thì hắn đã trở thành quỷ đầu đàn hay sao? Nhưng nếu vậy thì tại sao hắn không ra lệnh cho bọn chúng tới bao vây ta mà phải tự mình chiến đấu chứ? Thật là kì quái a!"
Đường Viễn cảm thấy vô cùng phiền não khi sự việc ngày càng trở nên phức tạp. Loại virus này không những khiến cho người chết trở thành xác sống khát máu mà còn có thể cải thiện và biến đổi thể chất của người sống.
"Diệp Khoa Sinh à Diệp Khoa Sinh, rốt cục ông còn cất giấu bao nhiêu bí mật nữa đây?"
Ngay lúc hắn đang lặng lẽ thở dài thì bé con ở bên cạnh bỗng nhiên kêu lên:
- Chú! Chú bị thương rồi, chúng ta mau tìm nơi ẩn nấp để kiểm tra vết thương thôi!
Giọng nói lo lắng của San San vang lên khiến cho suy nghĩ của Đường Viễn bị cắt ngang. Cơ thể hắn sau khi trải qua trận chiến vừa rồi đã có chút mệt mỏi, cộng thêm vài vết thương khá nghiêm trọng trên người, lúc này quả thực là nên làm theo lời bé con rồi.
Đám xác sống tuy rằng vẫn truy đuổi không ngừng, thế nhưng với tốc độ của Đường Viễn thì chẳng mấy chốc đã cắt đuôi được bọn chúng. Hắn vội vàng rẽ vào một ngõ nhỏ vắng vẻ rồi ngồi xuống nấp trong góc tường, lặng lẽ chờ đợi đám xác sống đi qua.
- Để San San băng bó vết thương cho chú.
Nói xong nàng liền sốt sắng mở ba lô sau lưng Đường Viễn rồi lục lọi bên trong để tìm dụng cụ sơ cứu. Nhìn vẻ mặt lo lắng đến độ gấp gáp của nàng, Đường Viễn bỗng nhiên cảm thấy lòng mình dịu lại, giống như có một cơn gió nhẹ vỗ về làm xua tan đi biết bao mệt nhọc. Hắn khẽ mỉm cười rồi phó thác vết thương cho bé con lo liệu:
- Được rồi, không cần vội. Ta nhắm mắt dưỡng thần một lát, mọi chuyện nhờ San San nhé.
Bé con được hắn tin tưởng, liền vui vẻ mỉm cười ngọt ngào đáp lại rồi tiếp tục công việc của mình.