Chương 22: Thiên Thần Bảo Hộ

Đường Viễn cẩn thận rẽ chiếc thuyền phao vào một tán cây ven hồ rồi nhẹ nhàng nhảy lên bờ. Đám xác sống đã sớm tụ tập tới bên kia bán đảo để tấn công học viện Lâm gia, vì thế lúc này đường phố cũng không còn quá náo nhiệt như ban đầu tới đây nữa.

Tiểu cô nương trong l*иg ngực khẽ nhúc nhích thân hình một chút rồi lại tiếp tục ngủ say sưa. Đường Viễn bất đắc dĩ lắc đầu thầm than:

"Không thể ngờ được, ban đầu là tới ám sát, hiện giờ lại trở thành bảo mẫu. Kiếp trước không biết bản thiếu gia có mắc nợ gì với Diệp gia các ngươi mà lại phải rơi vào cục diện này a!".

Nghĩ vậy nhưng hắn cũng không đành lòng bỏ rơi nha đầu này lại. Nàng không chỉ là người nắm giữ chìa khoá để mở ra rất nhiều bí mật, hơn nữa Diệp Khoa Sinh cũng đã từng cứu hắn một mạng, hiện tại bảo vệ con gái ông ta cũng coi như là đã đền đáp vẹn toàn rồi.

"Cha từng dạy nam nhi phải biết trọng nghĩa khí a".

Đường Viễn khẽ thở dài, cúi xuống nhìn Diệp San San đang say ngủ trong lòng mình đánh giá một chút. Đứa nhỏ này vậy mà vẫn nắm chặt lấy áo hắn không chịu buông, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lẳng lặng dựa sát vào người hắn mà phát ra những nhịp thở khe khẽ. Có lẽ những ngày này sống cùng đám người Lâm gia đã khiến cho nàng hoảng sợ đến cực điểm rồi.

Lại nhìn xuống bộ váy áo nữ sinh mà nàng đang mặc trên người đã bẩn thỉu rách nát không chịu nổi, hắn liền nhíu mày bực dọc. Xưa nay Đường Viễn vốn có tính ưa sạch sẽ, mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ trở về đều sẽ ở trong phòng tắm nửa ngày mới chịu đi ra. Hiện giờ người đã cứu được về tay, tâm trạng cũng có thể thả lỏng đôi chút, hắn liền nghĩ ngay tới việc tắm rửa để loại bỏ những bụi bẩn trên người, quả thực là thà chết cũng muốn làm một con quỷ thơm tho.

"Trước hết tìm một nơi để nghỉ ngơi đã".

***

Khi Diệp San San tỉnh lại đã thấy mình được thả vào trong một bồn tắm lớn. Nàng khẽ chớp đôi mắt mệt mỏi ngơ ngác nhìn xung quanh, dần nhớ lại một chút chuyện vừa mới xảy ra.

- Tỉnh rồi sao, bé con? Tắm rửa qua một chút đi, trên người ngươi toàn là bùn đất hôi chết đi được.

Đường Viễn uể oải nói rồi cũng nhanh chóng bước vào bồn tắm, trên người hắn lúc này chỉ còn một chiếc quần cộc, cả thân trên để trần làm lộ ra cơ bắp săn chắc cùng với vài vết sẹo trông thực doạ người. Hắn khoan khoái dựa lưng vào thành bồn tắm rồi nhắm mắt tận hưởng.

San San thấy vậy liền nhích lại gần tự giác kì cọ vai cho hắn. Đường Viễn vốn đang yên lặng hưởng thụ làn khói bốc lên từ làn nước ấm, bỗng nhiên giật mình vì hành động của nàng:

- Tiểu nha đầu, ta tự mình làm được rồi, ngươi mau tắm rửa sạch sẽ rồi thay đồ kẻo cảm lạnh.



San San khẽ rụt tay lại rồi cúi đầu nói nhỏ:

- Chú... chú không thích sao? Trước kia mẹ rất thích được San San kì cọ nha.

Đường Viễn thầm than nhẹ một tiếng, hắn quả thực không chịu nổi bộ dạng mất hứng của nàng:

- Ta chỉ là không có thói quen để người khác phục vụ mà thôi, ngươi cũng không nên... A? Ngươi gọi ta là gì? Chú sao? Bản thiếu gia vẫn còn trẻ a, chớ loạn xưng hô khiến ta tổn thọ đó!

Thấy hắn kịch liệt phản đối, nàng liền nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói:

- Vậy... San San phải gọi chú là gì?

Nhìn ánh mắt ngây thơ của nàng nhìn hắn đầy nghi hoặc, đầu Đường Viễn liền to như một cái đấu. Khẽ vỗ vỗ trán một cái rồi chán nản nói:

- Thôi đi thôi đi, thích gọi sao tuỳ ngươi. Có điều khi ngủ đừng có tè dầm lên người ta là được.

- Chú nói bậy, San San mới không phải là em bé sơ sinh nha!

Đường Viễn liền cười lớn nhìn San San giận dỗi đến phồng mang trợn má. Chính hắn cũng không thể ngờ rằng đến một ngày bản thân lại có thể rảnh rỗi mà đi lấy chuyện trêu chọc một tiểu cô nương làm thú vui như vậy.

Hắn khẽ lắc đầu lấy lại sự bình thản, vừa xoa dầu gội lên tóc nàng vừa hỏi:

- Bé con mấy tuổi rồi? Mẹ ngươi hiện tại đang ở đâu?

San San bỗng nhiên im lặng không lên tiếng, hai vai khẽ rung rung. Đường Viễn thấy lạ liền xoay người nàng lại, vậy mà hai mắt đã đỏ hoe từ bao giờ. Tiểu cô nương rốt cuộc không nhịn được lại mếu máo rồi nói nhỏ:

- Mẹ bị kẻ xấu sát hại rồi, chính là vào ngày sinh nhật 6 tuổi của San San. Cha trước khi rời đi cũng hứa sẽ trở về vào ngày San San tròn 7 tuổi, vậy mà đã qua hơn 1 tháng rồi cũng không thấy người đâu. Huhu... Mọi người đều nói San San là ma quỷ, hãm hại cha mẹ...



Đường Viễn nhắm mắt lại thở dài một chút, hắn cảm thấy nha đầu này còn phải chịu nhiều mất mát hơn bản thân ngày đó. Ít ra thì hắn còn có một quãng tuổi thơ êm đềm bên cha mẹ a.

Hắn khẽ đưa tay kéo nàng lại gần rồi ôm vào lòng trấn an:

- Đừng sợ, cũng đừng quan tâm lời nói của người khác. Chú sẽ bảo vệ San San, không để ai làm tổn thương bé con, được chứ?

Bé con gật gật đầu, đưa tay dụi dụi hai mắt khẽ nói:

- Chú, chú là Thiên thần bảo hộ sao?

- Hả?

Đường Viễn nhíu mày ngạc nhiên nhìn nàng, San San tưởng hắn không nghe rõ liền chớp chớp đôi mắt to hồn nhiên giải thích:

- Chính là cha đã nói vậy nha. Người nói rằng sau này chỉ cần ngoan ngoãn thì nhất định sẽ có Thiên thần bảo hộ tới thay cha mẹ bảo vệ cho San San.

Nói rồi nàng lại bám lấy tay hắn thúc giục:

- Chú... Chú mau nói, chú là Thiên thần bảo hộ sao?

- Ta... Đúng, đúng a... Nhưng không cần gọi ta là cái gì Thiên thần đó. Ta tên là Đường Viễn, gọi như vậy được rồi.

San San nghe vậy liền cười ngọt ngào gật mạnh cái đầu nhỏ:

- Ummm... San San biết rồi, chú là Thiên thần Đường Viễn!

"Xem đi xem đi, vợ chồng Diệp Khoa Sinh đúng là biết dạy con a, để nàng chịu biết bao khổ sở mà vẫn có thể nhìn mọi thứ bằng một ánh mắt lạc quan như thế. Thôi được rồi, ta đây không muốn doạ sợ trẻ con, Thiên thần thì thiên thần vậy..."