🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Sáu giờ sáng ngày hôm sau, Thích Triều từ trên giường tỉnh lại, vẫn cảm thấy buồn ngủ, mái tóc rối bời, rõ ràng còn chưa ngủ đủ.
[Buổi sáng tốt lành, kí chủ.]
Âm thanh điện tử đột nhiên vang lên.
Dù Thích Triều có buồn ngủ như thế nào, thì nghe âm thanh thế là cũng tỉnh hẳn, hắn có chút ngoài ý muốn, hôm qua hệ thống mới rời khỏi, sao sớm như vậy đã về rồi?
"Buổi sáng tốt lành, cậu về lúc nào?"
Hệ thống thoáng trầm mặc, chung quy không thể nói, là thời điểm tối hôm qua ngài suýt chút nữa mất mạng, thì nó trở về đi? Nó ngập ngừng rồi nói: [Vừa mới quay về, quy định của tổng cục là mỗi ngày hệ thống phải trở về thăm ban.]
Thích Triều cảm thán một câu vất vả thật, cũng không có nhận thấy hệ thống có cái gì không thích hợp, hắn từ trên giường đứng dậy rửa mặt, giẫm đôi dép lê bước ra khỏi phòng ngủ, chuyện thứ nhất làm chính là gõ cửa phòng bên cạnh.
Không có động tĩnh, phỏng chừng nhãi con nhà hắn vẫn còn đang ngủ.
Thích Triều không có quấy rầy Lan Lạc ngủ, xoay người đi tới thư phòng. Bây giờ là thời gian hắn làm việc trước kia, đã hình thành đồng hồ sinh học.
Trước khi đột ngột qua đời, hắn đang phác họa những con búp bê mới.
Dòng suy nghĩ bị đánh gãy thật sự khó chịu.
Tuy rằng xuyên qua, nhưng công việc không thể bỏ.
Cũng không biết có thể tìm được cảm giác trước kia hay không.
Có trí nhớ nguyên thân, Thích Triều đối với tòa biệt thự này rất quen thuộc, hắn từ trên giá sách lấy ra một quyển bút ký, ngồi xuống bàn học.
Bút ký trên bàn vốn không phải là loại chuyên dụng cho hội họa, nhưng Thích Triều không có để ý nhiều, con ngươi nâu sẫm của hắn trở nên chuyên chú, khớp xương ngón tay rõ rệt đang cầm bút chì vẽ phác thảo một bức tranh trên bút kí, bầu không khí quanh thân dường như an tĩnh lại.
Ở trong thức hải hệ thống nhìn kí chủ làm việc, gần một tiếng đồng hồ, kí chủ chưa từng ngẩng đầu lên, quyển bút ký bị xé không ít, một đống bức họa nháp bị vứt bỏ trên sàn.
Thời điểm sắp đến bảy giờ rưỡi, Thích Triều mới dừng bút, vân vê cổ tay mình, lộ ra nụ cười đầu tiên hôm nay.
Diện mạo Thích Triều vốn cực kỳ xuất chúng, nhưng cố tình lúc cười rộ lên lại xuất hiện lúm đồng tiền trên má, cười lên có nét trẻ con, nét lưu manh đẹp trai mang theo một chút ngọt ngào.
Hệ thống thấy thế, lần đầu tiên tư bản mà nói: [Kí chủ, ngài trừ bỏ búp bê ra, còn cảm thấy hứng thú với cái gì không?]
Cảm thấy hứng thú với cái gì?
Thích Triều có chút kinh ngạc, thế mà hệ thống lại hỏi hắn như vậy... Nhân tính hóa vấn đề?
Hệ thống nghiêm túc hỏi thăm.
Thợ thủ công chăm chỉ như Thích Triều vậy thực sự không nhiều lắm.
Ví dụ như thợ thủ công hàng xóm là kí chủ thứ hai được hệ thống nó phụ trách, tối hôm qua dẫn người đi, đến bây giờ vẫn còn đang la thét chói tai như gà, căn bản là không làm được việc.
Đối lập như vậy, hệ thống cảm thấy kí chủ thật có tiền đồ.
Chết như vậy thì rất đáng tiếc.
Nếu kí chủ có hứng thú với làm gốm sứ hoặc đan tre trúc, thêm nữa có tâm rèn luyện, nó sẽ tìm mối quan hệ, nói không chừng kí chủ thật sự có thể rời khỏi nơi này, bảo toàn tính mạng.
Thích Triều nghĩ việc này là nó chỉ tùy tiện hỏi, cũng không để ý, hắn xoay xoay bút, nghĩ nghĩ nói: "Tiền đó, trừ bỏ đàn nhãi con nhà tôi, thì tôi thích nhất là tiền."
[Trừ bỏ tiền thì sao? Không có hứng thú với đan tre trúc hay việc khác sao?] Âm thanh điện tử của hệ thống phập phồng bất bình, có vẻ có chút tức giận việc hắn không biết phấn đấu.
"Không có." Thích Triều không có nhận thấy ngữ khí hệ thống không đúng, hắn thuận miệng đáp: "Tuy rằng tôi bị tổng cục thợ thủ công các người chọn, nhưng thực chất cũng không phải người cao cả gì, lúc trước học làm búp bê, cũng là vì kiếm tiền."
Gia cảnh Thích Triều không tốt, một đường lăn lê bò lết đần độn mà sống, bản thân chính là người tầm thường, về sau lại thành Nhân hình sư, buôn bán lời rất nhiều tiền, mới dần dần có phong cách của chính mình cùng sự kiên trì.
Để mà nói đến, có thể làm cho người đàn ông hai mươi tám tuổi không hề bận tâm chuyện gì sinh ra hứng thú, trừ bỏ bản thân kiên trì sự nghiệp, cũng chỉ còn lại tiền.
[Được thôi.] Âm thanh hệ thống có xu hướng bình thản.
Hết cứu, chờ chết đi.
Thích Triều không biết bản thân vừa bỏ lỡ cơ hội cứu mạng duy nhất, nghe thấy tiếng chuông cửa, hắn vui sướиɠ buông bút xuống, chạy ra mở cửa.
Ngoài cửa là một người máy bụng bự đến giao hàng cấp tốc.
Món hàng cấp tốc là thạch năng lượng cao cấp cùng quần áo hắn chọn cho nhãi con đặt mua trên mạng tinh tế tối hôm qua.
Sau khi ký nhận, Thích Triều nói cảm ơn với người máy, đôi mắt màu đỏ to như hạt đậu của người máy híp lại thành một đường, xoay một vòng tại chỗ, cúi đầu liền rời đi.
*
Thực trí năng.
Thích Triều cười cười, ôm hàng đến phòng khách mở ra.