Trên bàn bày một đĩa thạch năng lượng bị cắt thành hạt lựu.
Thạch năng lượng tương đương với đồ ăn dành cho búp bê, nhưng không ai lại làm điều thừa mà xử lý nó, giống như việc dầu máy là thức ăn của người máy, không ai rảnh mà chế tạo vị ô mai cho người máy nếm thử.
Bởi vì không cần thiết, làm việc này không phải nhàn đến đau trứng thì chính là đầu óc có vấn đề.
Mà Thích Triều không thuộc hai trường hợp trên.
Hắn không nghĩ nhiều như vậy, cắt thạch năng lượng đơn giản chỉ vì giúp thời điểm búp bê nhỏ ăn cơm càng thuận tiện hơn.
Lan Lạc nhìn đĩa viên năng lượng, lông mi cậu khẽ run, như là vô cùng kinh hỉ, đôi mắt màu lam sáng lấp lánh, mang theo niềm vui sướиɠ rõ rệt: "Cám ơn chủ nhân."
Dáng ngồi của Thích Triều cà lơ phất phơ, nghe Lan Lạc cảm ơn, theo bản năng hắn muốn nói chuyện mềm mỏng, muốn vật nhỏ gọi Ba ba, nhưng thời điểm mở miệng lại nuốt trở vào, chỉ nói một câu không cần cảm ơn.
Bản thân nguyên thân cặn bã tự xưng ba ba, đã đủ không biết xấu hổ, không cần thiết cứ như vậy mà bắt vật nhỏ phải sửa miệng.
Ít nhất cũng phải chờ sau khi Lan Lạc quen thuộc với hắn.
Theo Thích Triều để ý, Ba ba là một cách xưng hô đặc biệt.
Sau khi cắt thạch năng lượng, quả thật Lan Lạc ăn cơm tiện hơn rất nhiều, cậu nhặt lên một viên năng lượng, bỏ vào miệng, tựa như chú chuột hamster nhỏ chiếm giữ kho thóc ăn xong một cái lại bóc một cái, giống như là đang ăn đường đậu.
Nhìn Thích Triều có vẻ như là đang nhìn màn hình chiếu phim hoạt hình, trên thực tế lực chú ý đều đặt trên người Lan Lạc.
Tâm người cha già mềm nhũn.
Vật nhỏ thực sự vô cùng đáng yêu!
Thấy búp bê nhỏ cầm một viên năng lượng trong tay.
Tầm mắt Thích Triều không tự chủ được mà dừng trên bàn tay phải của cậu.
Màu da búp bê nhỏ thiên hướng tông trắng lạnh, vết rách trên mu bàn tay lộ ra thực đột ngột, một vết rách màu đen dài khoảng mười ly trải dọc từ đốt ngón trỏ đến khớp cổ tay.
Đó là vết rách nguyên thân để lại sau khi ngược đãi búp bê.
Cũng là vết rách, bên chân trái của Lan Lạc cũng có một vết.
Nguyên thân ngược đãi búp bê nhỏ không chút lưu tình, từ trước đến nay luôn tàn nhẫn như vậy.
Hệ thần kinh búp bê không phát triển, nhưng cũng không có nghĩa là bọn nhỏ không cảm giác được cơn đau, búp bê cấp bậc càng cao, thần kinh càng mẫn cảm.
Lan Lạc lại là búp bê cấp S.
Vết rách nghiêm trọng như vậy, lúc ấy hẳn là đau lắm.
Thích Triều nhìn vết rách ở mu bàn tay cậu, dần dần thất thần.
Ngồi trên ghế sô pha Lan Lạc nhận thấy tầm mắt của Thích Triều, lông mi buông xuống che khuất cảm xúc chợt lóe qua trong mắt, đầu ngón tay cậu khẽ moi moi ghế sô pha, cầm lấy roi dưới bàn, thuần thục mà quỳ xuống sàn nhà.
"Chủ nhân, muốn đánh Lan Lạc sao?"
Lan Lạc ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt xanh thẳm cong thành trăng non, tựa hồ cho dù đối phương đối xử với bản thân ra sao, cậu cũng có thể tiếp nhận.
Trong lòng Thích Triều lộp bộp một tiếng, trong đầu còn chưa kịp suy nghĩ cái gì, đã vô thức đi xuống bế búp bê lên ghế sô pha.
Đôi mắt Lan Lạc hơi trợn to, thời điểm phản ứng lại, cái roi trên tay đã bị đoạt lấy, cậu ngẩng đầu nhìn, vừa lúc thấy Thích Triều đem roi vứt vào thùng rác.
"Không đánh con." Giọng Thích Triều có chút khàn khàn, hắn nói tiếp: "Nhãi con, con ăn thạch năng lượng tiếp đi."
Thích Triều xoa đầu Lan Lạc, sau khi nhìn búp bê nhỏ ngửa đầu lộ ra nụ cười ngại ngùng đối với mình, hắn cũng khẽ cười một chút.
Mà khi tầm mắt liếc thấy cái roi trong thùng rác, tâm Thích Triều lại trầm xuống, nghĩ đến nguyên thân từng vô số lần ngược đãi búp bê ở biệt thự, Thích Triều liền hận đến nghiến răng.
Hắn để Lan Lạc tiếp tục ăn cơm, bản thân đứng dậy lục lung tung vơ vét các loại "Hình cụ" ở biệt thự.
Roi da ngựa, gậy gỗ, dùi cui điện...
Những cái mà ngày trước từng dùng trên người búp bê nhỏ từng cái từng đều cái lấy ra hết.
Lan Lạc không biết Thích Triều tính làm trò gian trá gì, ở nơi Thích Triều không nhìn thấy, cậu nheo mắt lại, thần sắc âm u như rắn độc, ngón trỏ moi moi sô pha, đây là động tác khi Lan Lạc cảm thấy nôn nóng mới có thể xuất hiện.
Thích Triều đem những cái tìm được đều ném vào thùng rác, ấn nút tiêu hủy, sau một loạt âm thanh tít tít vang lên, các hình cụ bảo bối của nguyên thân hoàn toàn biến mất.
Trong lòng hắn có chút thoải mái, quay đầu nhìn về phía sô pha, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của búp bê nhỏ.
Búp bê tóc vàng nhu thuận mở to con ngươi xanh thăm thẳm, mang theo sự vô tri ngây thơ đến trống rỗng, dường như cho dù Thích Triều có làm cái gì, cậu cũng sẽ tiếp thu, sẽ không sinh ra bất kì phản đối gì.
"Chúng nó chỉ là món đồ chơi cao cấp được yêu thích"
"Thứ đồ chơi ngu ngốc không có cảm xúc"
"Chỉ là một người máy khoác lớp da tinh xảo"
Trong đầu Thích Triều hiện lên đánh giá của người Lam tinh đối với búp bê, hẳn đối với người dân Lam tinh, cho dù búp bê có xinh đẹp cỡ nào, lại giống nhân loại như thế nào, trước sau gì cũng là món đồ chơi không có tình cảm.
Sự thật phảng phất đúng là như thế, nếu là người bình thường, ngày qua ngày bị nguyên thân cực kỳ tàn bạo mà ngược đãi, tự nhận bản thân mình, không nói là oán hận, nhưng nhất định sẽ vô cùng sợ hãi.